Đến khi Ôn Noãn xuống phòng ăn dưới lầu, cùng mọi người tụ tập, rõ ràng cảm thấy không khí có chút kì quái.
Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt muốn cười không cười, sau khi dò xét, lại nhìn Hướng Đồ Nam theo sát đằng sau; sau khi nhìn Hướng Đồ Nam, nhất định lập tức lại sẽ nhìn cô.
"Các cậu... Làm sao vậy?"
Mọi người chỉ cười mờ ám.
Hướng Đồ Nam ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, bắt chéo chân, một tay đặt ở trên bàn, một ngón tay gõ từng cái từng cái trên mặt bàn.
"Hướng Mộc Dương!"
Hướng Mộc Dương rùng mình một cái, nhào trốn về phía sau Cung Minh Khiêm, lại lộ cái đầu ra, cợt đùa tí tửng: "Anh hai chị dâu, bọn em là thay hai người vui mừng."
Nói xong lại hướng về phía Ôn Noãn cười hắc hắc: "Đúng không, chị dâu? Em nói rất đúng phải không?"
Ôn Noãn nhăn mặt: "Đừng gọi bậy."
Rõ ràng là ba chữ như ngày hôm qua, Hướng Mộc Dương kinh ngạc nghe ra được trong đó một chút hương vị khác lạ.
Cậu mới không tin chị dâu thật sự tức giận đâu.
Cung Minh Khiêm tiến về phía trước hai bước, đứng ở giữa Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam, đầu tiên nhìn Ôn Noãn, rồi nhìn Hướng Đồ Nam.
"Làm hòa là tốt rồi. Hai đứa như vậy, bọn chúng tôi đều cảm thấy tiếc hận. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cũng đã lãng phí 5 năm, sau này đừng tùy tùy tiện tiện giận dỗi nữa."
Ôn Noãn bị câu nói "Đã lãng phí 5 năm" mà có chút xúc động, trong lòng ê ẩm mềm nhũn, vừa ngước mắt lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-noan/216554/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.