Ngủ đến nửa đêm, cũng không biết là mấy giờ, Chúc Yến Phi lại chạy lên.
"Tao thật sự không chịu nổi nữa... May mà hoàn được vốn."
Ôn Noãn bị cô ấy đánh thức, tim đập kịch liệt, cả người mềm nhũn.
Cô nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Gần bốn giờ rồi. Tao muốn nhanh đi tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Đúng rồi Noãn Noãn, ngày mai chừng nào thì mày đi?"
Đầu Ôn Noãn rất đau, trong đầu như có căn cơ bị lôi kéo, giật giật.
Cô gối đầu lên gối, muốn giảm bớt cơn đau này.
"Chắc sẽ muộn. Ngày mai tao muốn về nhà một chuyến."
Chúc Yến Phi cầm quần áo, cũng sắp đi đến cửa phòng tắm: "Mày không cùng bọn tao leo trường thành sao?"
"Cuối cùng thì đã trở về một chuyến, dù sao cũng nên về xem sao. Mẹ tao vẫn còn đang điều dưỡng mà."
Chúc Yến Phi thở dài: "Ừ. Vậy ngày mai bọn mình xem lại xem liệu có thể đi cùng chuyến bay không nhé. Noãn Noãn, " cô ấy nhỏ giọng gọi cô, nàng kêu nhỏ nàng, như cảm thán mà cười nói, "Mày bây giờ với trước kia thật sự không giống nhau. Thật sự, hoàn toàn không giống nhau."
Ôn Noãn lấy đốt ngón tay nhấn mạnh vào tháu dương, cười cười mà không phát ra tiếng.
"Mau đi tắm đi."
"Xì." Chúc Yến Phi đáp lại, vào phòng tắm, đóng cửa, lại bỗng nhiên kéo cửa ra một cái, nhô đầu ra, "Noãn Noãn, vừa rồi bọn tao nói chuyện, mọi người đều khuyên tao về lại Bắc Kinh. Tao thật ra có hơi động tâm. Nếu không, hai đứa mình cùng nhau trở về đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-noan/216552/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.