Ôn Noãn sợ làm rách miệng vết thương của anh, không dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ: "Buông ra!"
"Không buông!" Thương tật nhưng vẫn rất ngang ngược, thà chết chứ không chịu khuất phục, "Anh sợ em chạy mất."
"Tôi không đi." Được chưa?
Hướng Đồ Nam do dự, chậm rãi buông tay từ cổ tay của cô xuống, lấy đầu ngón tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Vậy em ngồi xuống rồi nói."
Nghe vậy, thế nhưng giống như đang làm nũng.
Ngực Ôn Noãn phập phồng dữ dội, trong chốc lát cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống mép giường, sau đó nhìn chằm chằm chiếc chăn màu trăng.
"Giờ có thể buông tay rồi chứ."
Hướng Đồ Nam lúc này mới chậm rãi buông tay ra.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên đầu giường răng rắc, răng rắc nhích từng giây.
Một giây, hai giây, ba giây...
Mỗi một giây đều hướng tới tương lai, biến thành hiện tại, sau đó vĩnh viễn trở thành quá khứ.
Biết bao nhiêu giây đều đã thuộc về quá khứ, vĩnh viễn sẽ không lại quay lại nữa.
Giống như 5 năm quá khứ kia.
"Lưu Nghi Mẫn thật sự không phải bạn gái của anh."
Anh vừa mở miệng, là nói một câu này.
Ôn Noãn nghĩ đến từ sau khi gặp lại, anh vẫn luôn thể hiện rất tự nhiên, nhưng còn mình, thật ra rất không phóng khoáng.
Như vậy không tốt lắm.
Cô cũng không muốn biểu hiện như vẫn còn lưu luyến đến đoạn tình cũ kia.
Cô ngẩng đầu, cười cười với anh, như rất bình thản mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-noan/216547/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.