Ôn Uyển chỉ thút thít khóc lóc, không cho anh đáp án ngay. Từ chối, không nỡ; đồng ý, lại không có dũng khí. Trước đây tỏ tình là cô chủ động, chia tay lại là anh đề nghị. Hôm ấy cô nàng ngồi đối diện anh, rũ đầu, yên lặng mà nghe anh nói lý do chia tay, trong lòng trống rỗng mà khó chịu, trong cổ họng lại nghẹn rất nhiều rất nhiều lời, nhưng cô nói không ra được. Cô không giống Noãn Noãn, giỏi cãi lộn, có thể làm người khác sặc chết. Lúc duy nhất coi như là mồm miệng lanh lợi của cô, chính là khi tham gia các loại cuộc thi biện luận. Rất nhiều người cũng không dám tin rằng, cô nàng nói nhiều, nhanh mồm dẻo miệng, hài hước thú vị khi thi đấu, hóa ra bình thường lại trầm lặng nhàm chán như vậy. Nhưng đối với cô mà nói không giống nhau, thi đấu rất nhiều lúc là tích lũy kiến thức, cô hiểu biết nhiều, nên mới có thể vận dụng linh hoạt, không hề liên quan đến bản tính khuyết thiếu của cô. Cuối cùng anh nói một câu: “Xin lỗi em.” Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, ngập ngừng sợ sệt nói: “Em cũng không để ý đâu.” Vẻ mặt anh mệt mỏi, như thực sự không muốn nói tiếp với cô, chỉ khe khẽ mà nói một câu: “Anh rất để ý.” Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cô liền không còn có cơ hội nói ra. Cô cắn môi im lặng hồi lâu, rũ mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe được nói: “Em tôn trọng, lựa chọn của anh.” Ngày đó cô không khóc, bởi vì sợ anh khó xử. Nhưng sau khi tách ra, cô một mình ngồi ở một công viên nhỏ thật lâu, lạnh đến mức cả toàn thân lạnh lẽo. Đến bây giờ, cô thích anh, sùng bái anh, kính sợ anh, nhưng luôn không hề thấy mình hiểu được anh. Mối tình ngắn ngủi kia với cô, thật ra giống yêu đơn phương hơn. Thời gian ngọt ngào thật sự cũng không dài, còn kèm theo nơm nớp lo sợ, sợ người khác phát hiện. Ôn Noãn không hiểu tại sao anh lại chấp nhận, cũng không thể thật sự đồng ý với lý do chia tay của anh, chỉ là quen thuận theo, đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu lắm, vì sao đang yên đang lành anh lại muốn quay lại. Đồng thời, cô nghĩ, sau này thì sao? Anh có thể bỗng nhiên ở một ngày nào đó, nhận ra cô không đáng yêu, trầm lặng với nhàm chán, rồi lại mất đi hứng thú với cô một lần nữa hay không? -- Buổi chạy bộ buổi sáng vì sự xuất hiện của Trình Vị Thức mà bị nhỡ. Vì sợ bị người quen bắt gặp, Ôn Uyển cũng không nằm khóc trong ngực anh bao lâu. Mãi cho đến khi anh rời đi, cô cũng chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn, nhưng khi cô kéo số điện thoại khỏi danh sách đen, rồi anh gửi lời mời kết bạn Wechat đến, cô nhấn chấp nhận. Anh mỗi ngày sẽ gọi một cuộc cho cô, thời gian nói chuyện với nhau cũng không dài, thường chỉ hỏi một chút cuộc sống hằng ngày của cô. Ôn Uyển vẫn như cũ không nói quá nhiều, anh hỏi một câu, cô ngắn gọn mà đáp một câu, sau đó chào tạm biệt nhau, cúp máy. Vào hôm 20 tháng 4, Ôn Uyển biết được tin Trình Vị Tri qua đời từ bản tin thời sự. Vụ tai nạn xe cộ kia, người đàn ông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi này, cho dù có được điều kiện chữa trị tốt nhất, vẫn không thể qua khỏi. Tuy rằng không quen biết, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, huống hồ còn là anh trai của anh, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút đau buồn. Tối hôm nay, mãi đến gần 12 giờ đêm, anh cũng chưa gọi điện cho cô. Ôn Uyển trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được. Thói quen là thứ thật đáng sợ, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, vì mỗi ngày một cuộc gọi của anh, bỗng nhiên không nhận được, lại cảm thấy không quen, rồi âm thầm chờ mong. Nhìn thời gian lần cuối, đã 11 giờ 40, cô từ bỏ ý định chờ đợi, chui vào trong chăn, chuẩn bị đi ngủ. Trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện tia sáng trắng, cùng với tiếng điện thoại rung vù vù. Cô lấy điện thoại. Là anh gọi đến. “Ngại quá, muộn như vậy còn quấy rầy em.” Giọng anh rất khàn, lộ ra sự mỏi mệt. Tâm tình của Ôn Uyển vừa mới được nới lỏng một chút lại thắt chặt lại, vội vàng hỏi: “Anh thế nào?” “Em đang quan tâm anh sao, Uyển Uyển?” Cô cắn chặt môi dưới, không chịu mở miệng nữa. “Anh trai anh hôm nay qua đời rồi.” Anh nói. “Em thấy tin tức rồi.” Cô nhỏ giọng nói. Những người khác trong ký túc xá đều đã ngủ, cô sợ làm ồn đến các cô ấy, lặng lẽ xuống giường, rón ra rón rén mở cửa sau ký túc xá, đi ra ban công, rồi mới lại nhỏ giọng nói thêm, “Anh hãy nén bi thương.” “Đã chuẩn bị tâm lý, cũng không buồn lắm. Chỉ là……” Anh bỗng nhiên dừng lại, trầm mặc một lát, khàn giọng nói, “Em đi ngủ đi.” Dường như thứ đằng sau “Chỉ là”, mới là thứ chính. Trong lòng cô lo lắng không thôi, nhưng ngoài miệng lại cứ nói không nên lời câu quan tâm gì đó, căn nhắc hồi lâu, mới đè nặng giọng nói: “Em giờ đang ở ngoài ban công. Nếu anh muốn tìm người nói chuyện, em…… em cùng anh nhé.” “Mau về giường đi.” Anh vội kêu lên. “Không sao đâu.” “Vậy lần sau lại nói chuyện đi.” Cô sợ anh thật sự cúp máy, vội thỏa hiệp: “Được, em về.” Chờ đến khi cô bò lại lên giường lần nữa, anh lại không giữ lời hứa, vẫn nói chúc ngủ ngon với cô. Ôn Uyển hiểu ý anh là sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng chẳng lẽ anh không biết rằng, lời chỉ nói một nửa, mới càng khiến cho người ta không yên lòng hơn? Mấy ngày sau đó Trình Vị Thức bận rộn lo tang lễ anh trai của anh, nhưng anh vẫn kiên trì mỗi ngày gọi cho cô một cuộc như trước, hơn nữa còn không bao giờ chọn vào lúc nửa đêm. Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ 1-5, Ôn Noãn vẫn luôn không yên tâm về cô lắm, đầu tiên là đề nghị Ôn Uyển đăng ký một đoàn du lịch, ra ngoài chơi hai ngày, giải sầu, nói không chừng còn có thể có một cuộc diễm ngộ. Ôn Uyển từ chối không chút do dự. Mối quan hệ kiểu không mặn không nhạt hiện tại của cô và Trình Vị Thức, tạm thời vẫn đang trong giai đoạn bí mật. Bản thân Ôn Uyển cũng không có chút tin tưởng vào tương lai nào, cô không muốn Ôn Noãn phải nhọc lòng theo cô. Ôn Noãn nào có dễ ứng phó, sau khi bị Ôn Uyển từ chối, cô lại gắng sức mời Ôn Uyển sang chỗ cô. “Nếu chị không muốn đi xa quá, chúng ta sẽ tìm một chỗ gần Thượng Hải chơi hai ngày. Hồ Thiên Đảo (1) thì sao, gia đình Hướng Đồ Nam có nhà ở đấy, chúng ta đến đó ở hai ngày.” (1) Hồ Thiên Đảo (千岛湖): Nghĩa là hồ nhìn đảo, một hồ nhân tạo ở huyện Thuần An, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc Chỗ đó cách chỗ anh cũng rất gần. Trong lòng Ôn Uyển hơi hơi dao động, mặc dù không gật đầu, nhưng cũng không phản đối. “Vậy thì quyết định như vậy. Em hỏi lại những người khác xem có muốn đi chơi cùng không.” Ôn Uyển kinh hãi, vội vàng cho cô một mũi dự phòng: “Em đừng có giới thiệu bạn trai cho chị.” Ôn Noãn cười ha ha: “Gì chứ? Quân tử nói một lời như ngựa hay bị một roi (2),đã đồng ý với chị, em tuyệt đối sẽ giữ lời. Em chỉ muốn gọi thêm Yến Phi, không biết nó đã có sắp xếp rồi hay chưa.” (2) Nguyên văn: 君子一言,快马一鞭 (Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên) Ôn Uyển bị sự căng thẳng quá mức của bản thân làm cho xấu hổ, nhưng có thể cách anh gần như thế, không khỏi thầm vui mừng. -- Buổi chiều trước hôm 1-5, Ôn Uyển bay đến Thượng Hải, sáng sớm hôm sau, cùng Ôn Noãn đến hồ Thiên Đảo. Đến khi nơi, đã là giữa trưa. Cùng đến, còn có Chúc Yến Phi, cùng với Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư, hình như còn có mấy người bạn của Hướng Đồ Nam và Hướng Đông Dương, nhưng đều đi một mình, không đi cùng bọn họ. Dương Lưu Thư mang thai, bụng to, vốn Hướng Đông Dương không định tham gia cuộc vui này, nhưng không thể níu kéo Dương Lưu Thư muốn đi, chỉ có thể một tấc cũng không rời mà theo bên cạnh cô ấy. Nhóm bọn họ vừa đến không bao lâu, ba người khác cũng đã đến nơi. Hình như đều là bạn bè của nhà họ Hướng, hai nam một nữ, đều rất hay nói, cởi mở hướng ngoại. Ôn Uyển không giỏi ăn nói, nhưng cô và Ôn Noãn là chị em sinh đôi, lại đều rất xinh đẹp, chỉ cần cùng nhau xuất hiện, là đã rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhất là một người trong đó, rõ ràng thể hiện sự tò mò với Ôn Uyển, khi ăn trưa, đã chủ động ngồi bên cạnh Ôn Uyển. Hai người đi cùng anh ta liền cười trêu chọc anh ta, Chúc Yến Phi không hiểu tình hình, cũng ồn ào theo. Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư chỉ cười, không nói lời nào. Hướng Đồ Nam giữ im lặng, chỉ có Ôn Noãn sốt ruột không thôi, không ngừng đưa mắt ra hiệu với Ôn Uyển: Chị, chị tin em, người này thật sự không phải bọn em sắp xếp. Ôn Uyển lúng túng đến đỏ cả mặt, thấy Ôn Noãn sốt ruột, lại sợ cô lo lắng, không biểu hiện ra sự lúng túng của mình, còn phải giả bộ không để ý. Cuối cùng vẫn là Hướng Đồ Nam giúp cô giải vây. “Một vừa hai phải thôi, vị này nhà tôi bảo vệ cô ấy rất kỹ càng, năm đó tôi mới vừa quen hai cô ấy thôi, nhưng đã ăn thiệt thòi lớn rồi. Nói đùa cũng đừng bừa bãi.” Mấy người kia vốn cũng không có ác ý, lại đều nghe nói Hướng Nhị rất sợ vợ, thấy anh như vậy, càng thêm khẳng định, vì thế đem đề tài chuyển tới trên người Hướng Đồ Nam trên người. Hướng Đồ Nam da mặt dày, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, hoàn toàn là thứ thế của một con lợn chết không sợ nước sôi, lại còn giỏi làm kế ly gián, vốn ba người kia cùng nhau trêu ghẹo anh, cuối cùng lại biến thành ba người kia nói hết khuyết điểm của nhau. Ôn Noãn và Chúc Yến Phi ở một bên cũng sắp cười đến phát điên rồi, Hướng Đông Dương luôn luôn nghiêm túc cũng không nhịn được mà mỉm cười. Ôn Uyển nhìn Hướng Đông Dương, cứ luôn có thể nghĩ đến Trình Vị Thức. Có lẽ bởi vì khí chất tương tự, lại đều không thích nói đùa, khá trầm mặc ít nói. Khó trách có thể trở thành bạn bè. Sau khi ăn trưa xong, Dương Lưu Thư đi nghỉ ngơi trước. Ôn Uyển ngồi mấy giờ xe, cảm thấy hai chân cứng đờ, mặc kệ thưởng thức cảnh đẹp hay đi du ngoạn, cũng lên lầu đi ngủ trưa trước. Trước khi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên nghĩ đến, cuộc gọi đầu tiên hôm nay hình như còn chưa đến nữa. Hôm qua, hôm kia, anh đều một ngày gọi cho cô hai cuộc điện thoại, buổi trưa buổi tối mỗi buổi một lần.
Cũng cũng chỉ bằng thời gian hai ngày, đã khiến cho Ôn Uyển hình thành thói quen mới. Trưa hôm nay không nhận được, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Có thể đã gặp chuyện gì hay không? Nên hay không nên chủ động gọi đến? Cuối cùng Ôn Uyển cũng vẫn từ bỏ ý định chủ động liên hệ với anh. Không muốn lại chủ động nữa. Như thế cho dù ngày nào đó anh có lại đột ngột buông tay, cô có lẽ có thể bớt chút đau thương. Có lẽ là do đổi giường, nên Ôn Uyển ngủ cũng không yên giấc, cảm thấy cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê suốt, cuối cùng cô từ bỏ, rời giường, dự định đi xem hai người Ôn Noãn với Chúc Yến Phi đang làm gì. Váy vì ngủ làm hơi nhăn, cô vừa đi vừa cúi đầu kéo quần áo, đến chỗ đầu cầu thang, tinh thần vẫn còn tập trung ở trên váy của mình, chỉ thấy một bóng người nơi khóe mắt, cùng với tiếng bước chân rất nhỏ. Cô theo bản năng ngẩng đầu. Anh dừng lại ở mấy bậc thang dưới, mặc một bộ áo trắng quần đen bình thường nhất, ngẩng, một tay đặt lên lan can, yên lặng nhìn cô, sau đó cười. “Tỉnh ngủ rồi?” “Vâng.” Cô gật đầu, theo bản năng mà lại kéo váy, bó tay bó chân mà đứng đó, “Sao anh lại ở đây?” Anh không trả lời, đi lên vài bước, đứng trước mặt cô, rất tự nhiên mà giơ tay sờ tóc cô: “Em không soi gương sao? Hơi rối chút.” Anh cười hỏi. Khuôn mặt Ôn Uyển lập tức bốc cháy, bất giác sờ sờ đầu. “Đã ổn rồi.” Anh vẫn cứ mỉm cười, ánh mắt thanh nhuận nhu hòa, “Hôm nay khí sắc tốt hơn một chút.” Tay Ôn Uyển lại di chuyển từ trên đầu xuống mặt: “Vừa mới tỉnh ngủ sẽ như thế.” Mặc dù ngày nào cũng gọi điện thoại, cách một tháng không gặp, nhưng lại có một loại cảm giác xa lạ kỳ quái, nhất là bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Uyển kiên trì vài giây, thật sự chịu không được, cúi đầu xuống. Một tay bị anh khẽ nắm lấy. “Có thể đến phòng em ngồi một lát, nói với em mấy câu được không?” Ôn Uyển giật mình, đầu tiên là gật đầu, lập tức lại hỏi: “Anh cứ như vậy mà lên thẳng đây à?” “Anh đã chào hỏi qua với em gái em và Hướng Đồ Nam rồi.” Vậy mà Noãn Noãn cũng cho anh đi lên sao? Trong đầu Ôn Uyển hơi rối rắm, khi đưa anh vào phòng mình, vẫn chưa hiểu được dụng ý của Noãn Noãn và Hướng Đồ Nam. Đây là muốn thúc đẩy bọn họ sao? Cô không thể hiểu được tình hình, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, lại vội vàng rủ mắt xuống. “Uyển Uyển.” Anh khẽ gọi cô. Trong lòng cô càng hoảng loạn hơn, bản thân cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy loạn nhịp. Vì thế càng cúi đầu xuống hết cỡ. Trên trán chợt nóng lên. Tim cô gần như ngừng đập, hai tay bất giác nắm thành đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay. “Anh trước đây, hình như cũng chưa từng nói với em chuyện nhà anh. Là bạn trai, thật sự không làm tròn bổn phận. Uyển Uyển, em có đồng ý cho anh một cơ hội để nói với em không?” Lòng bàn tay rất đau, cô không cách nào trả lời, đành phải ngậm chặt miệng. Anh kiên nhẫn đợi một chốc, thấy cô không hé răng, như có như không thở dài. “Xin lỗi em, em có thể cũng không cảm thấy hứng thú.” Cô bị tiếng thở dài như có như không kia dài làm cho đau đớn trong lòng, anh vừa mới buông tay cô ra, cô đã nắm lấy tay anh lại. “Anh nói đi…… Em nghe.” Trong mắt anh thêm vài phần ý cười, còn có vui mừng không che giấu, nhưng cũng không nóng lòng mở miệng, ngược lại dùng không tay kia ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống. Môi hai người cách rất gần, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của anh. “Có thể chứ?” Tim cô lại đập loạn, hô hấp không thuận, đại não cũng hỗn độn, không biết bản thân cuối cùng thì đã đồng ý chưa, môi anh đã dán lên. Có lẽ là vì say nên hồ đồ, có lẽ là bởi vì bị tổn thương, hay bản năng không muốn nhớ lại, cô đã không còn nhớ rõ cảm giác mượn rượu quát tháo cưỡng hôn anh nữa. Nụ hôn lúc này, mới như là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cũng là nụ hôn đúng nghĩa nhất của cuộc đời cô. Ôn Uyển cứng đờ cả người, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, chỉ có thể nhắm chặt mắt, mặc anh cạy khớp hàm ra, mút lấy đầu lưỡi của cô. Cô hoàn toàn quên cả hô hấp, toàn thân vì thiếu oxy mà nhũn ra. Nhưng không nỡ đẩy anh ra, hận không thể cứ như vậy đến thiên hoang địa lão. Cũng may anh kịp thời buông lỏng cô ra. Khuôn mặt Ôn Uyển nóng bừng, không dám nhìn anh. “Uyển Uyển, hôm nay có thể không phải là thời cơ tốt lắm, nhưng anh đã nói nhắc tới em với mẹ anh, nếu em đồng ý, anh muốn đưa em đi gặp bà.” Ôn Uyển kinh ngạc không giải thích được. Gặp người lớn? “Chỉ là đến gặp một mình mẹ anh, không phải cùng người nhà anh chính thức gặp mặt. Hoàn cảnh nhà anh, có chút phức tạp.” Ôn Uyển nghĩ đến lời anh vừa nói, nhỏ giọng hỏi: “Nhà anh…… Làm sao vậy?” “Nếu không chúng ta nói trên đường đi?” Ôn Uyển thấp thỏm trong lòng: “Muộn như vậy mà đến quấy rầy, có phải không tốt lắm hay không?” Từ nơi này đến chỗ anh, chắc là phải đến chạng vạng nhỉ? Anh cười khẽ: “Mẹ anh quanh năm ở đây, chỉ thỉnh thoảng mới về chỗ bố anh.” Ôn Uyển càng ngạc nhiên hơn; chẳng lẽ những lời đồn đó là thật? Nghe đồn bố Trình là một người phong lưu, cả đời tình nhân không ngừng, mối quan hệ với mẹ Trình luôn lạnh nhạt, nhưng kỳ lạ chính là, địa vị “Trình phu nhân” của mẹ Trình vẫn rất vững chắc, không ai có thể lay động. Còn nghe đồn, rằng bố Trình cũng không chỉ có hai người con trai là Trình Vị Tri và Trình Vị Thức, bên ngoài còn có mấy cô con gái riêng, nhưng là vẫn luôn chỉ là truyền thuyết, bố Trình phụ chưa từng thừa nhận. Chẳng lẽ lại là thật? Anh dường như hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nhàn nhạt cười: “Nhà anh, thật ra không hòa thuận lắm. Ừm, ít nhất hòa thuận như bề ngoài. Chúng ta trên đường nói. Không xa lắm, đi đường chắc mất nửa tiếng.” Dừng lại một chút, lại chủ động sửa cho đúng, “Xin lỗi, chắc mất khoảng 40 phút, được không?” Ôn Uyển vẫn không nói thẳng “Có thể”, nhưng lại theo anh đi xuống lầu. Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam vẫn ở dưới lầu, dính với nhau thì thầm, thấy hai người bọn họ đi xuống, cũng không thấy bất ngờ chút nào. “Tôi mang Uyển Uyển ra ngoài một chút.” Anh nắm tay cô, nói cực kỳ thản nhiên, “Cơm tối chắc không cần chờ cô ấy đâu.” “Vậy buổi tối thì sao?” Ôn Noãn hỏi. Lời này, hỏi có trực tiếp quá hay không? Ôn Uyển xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, cũng không dám nhìn thẳng em gái mình. Trình Vị Thức càng nắm chặt tay cô hơn, giọng điệu tự nhiên vững vàng: “Tôi sẽ không làm tổn thương Uyển Uyển nữa.” Mãi cho đến đi ra khỏi tòa nhà của nhà họ Hướng kia, Ôn Uyển vẫn đang nghĩ về câu nói cuối cùng kia của anh. Nên sẽ không thật sự muốn giữ cô lại qua đêm chứ? “Nếu em lại thất thần như thế, có lẽ phải một giờ mới đến được nơi mất.” Anh nhẹ giọng cười nói. Ôn Uyển giương mắt, đón nhận anh mắt của anh, đầu tiên là có chút lúng túng, dần dần, lại chỉ còn có thẹn thùng. “Em thật dễ thẹn thùng.” Anh than nhẹ, đồng thời lại hôn lên trán cô. Lần này là ở bên ngoài, Ôn Uyển sợ tới mức giương căng mắt nhìn bốn phía. Cuối xuân đầu hạ, đúng là khoảng thời gian đẹp nhất năm, anh đứng bên cạnh cô, giơ tay là có thể với tới. Trong lòng cô như bọc một viên đường, bị ánh mặt trời chiếu vào, từng chút một mà tan chảy, biến thành sợi đường, kéo dài không ngừng, thớ còn lộn xộn. “Nói với em chút tình hình nhà anh nhé.” Anh nói, “Không tốt lắm. Bố anh với mẹ anh trước kia là quen biết qua xem mặt, một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.” Từ lúc bắt đầu đã thiếu cơ sở tình cảm, hơn nữa bố Trình rất gia trưởng, cảm thấy đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi rất bình thường, dần dần mà có một ít lời đồn không hay đến tai mẹ Trình. Khi đó hai người họ đã có hai đứa nhỏ, mẹ Trình trong bụng còn đang mang thai đứa thứ ba. Bởi vì những lời đồn đó, hai người cãi nhau to một trận, mẹ Trình vì quá kích động, làm tổn thương đến thai nhi trong bụng, bất hạnh xảy thai. “Là một cô em gái.” Trong giọng nói của anh toàn là tiếc hận, “Mẹ anh bởi vậy bệnh nặng một trận, sau đó mối quan hệ với bố anh liền đóng băng. Sau đó bố anh lại lục tục có thêm mấy tình nhân, còn đều vì ông ấy sinh con gái.” Ôn Uyển nghĩ tới bố Ôn, và cả người em trai cùng cha khác.
Cô vẫn nhớ như in, chuyện bố Ôn ngoại tình lúc trước, đã mang đến một sự đả kính mang tính hủy diệt như thế nào đối với gia đình bọn họ. “Bố em cũng vậy.” Cô nhìn nơi mặt hồ xa xa, khẽ thở dài, “Noãn Noãn rất lợi hại, dám nổi giận với bố em, dám thay em mẹ trút giận. Nhưng em nhát gan, chỉ biết lén trốn khóc. Em…… Thật vô dụng.” Anh siết chặt tay cô. “Trên thực tế, ở nhà anh, anh cũng đảm nhận vai trò của em. Vậy thì, Uyển Uyển, em cũng cảm thấy anh rất vô dụng sao?” Ôn Uyển lắc đầu nguầy nguậy. Trình Vị Thức im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ là cảm thấy không cần thiết. Anh hy vọng hai người họ có thể chia tay, ai cũng thanh tịnh. Nhưng bất kể là bố anh hay mẹ anh, vẫn sẵn sàng dù bằng mặt không bằng lòng, cũng phải giữ cuộc hôn nhân đã biến thành nước lặng này. Cả anh trai anh, tính cách anh ấy chắc giống Noãn Noãn, vô cùng mạnh mẽ, năm đó anh ấy 35 tuổi, nhân lúc bố anh bị bệnh phải phẫu thuật, trực tiếp đoạt quyền của ông ấy, chiếm đoạt gần hết tài sản đứng tên bố anh. Những người con riêng ở bên ngoài của bố anh, mỗi người chỉ được hưởng rất hạn chế.” Nghe thấy anh nói như vậy, Ôn Uyển càng thấy tiếc hận thay ảnh cả Trình đã qua đời sớm kia. “Trước kia có anh trai anh ở đây, có anh ấy chống đỡ thay mẹ anh, có anh ấy che chở cho anh, anh mới có thể tập trung làm nghiên cứu của anh. Mặc dù chí hướng của bọn anh bất đồng, bình thường quan hệ cũng không thắm thiết lắm, nhưng anh trai anh rất yêu thương anh. Trong lòng anh ấy, chỉ có người em trai ruột thịt cùng một mẹ là anh, mới là em trai thật sự của anh ấy. Cho nên, anh ấy ra đi bất ngờ, anh phải giúp anh ấy bảo vệ những thứ mà anh ấy đã cố hết sức mới có thể giành được.” Sở thích của anh, lý tưởng của anh, đều đã không còn quan trọng. Anh trở thành đứa con trai duy nhất của mẹ bọn họ, thì có trách nhiệm kế nghiệp anh cả, bảo vệ tốt tất cả những thứ mà anh ấy coi trọng. “Lần trước em nói sau này em định tham gia kỳ thi quốc gia, làm nhân viên công vụ, anh thật sự cảm thấy rất đáng tiếc. Uyển Uyển, em rất có tài năng, mặc kệ là em có muốn đi tiếp hay không, anh đều hy vọng trong việc học hành, em có thể đi tiếp. Trước kia anh cũng đã từng nói, có thể giới thiệu với em thầy hướng dẫn ở nước ngoài của anh, em đi theo ông ấy, nhất định có thể có thành tựu.” Anh im lặng, khẽ cười nói, “Cũng coi như là thay anh hoàn thành ước mơ đi.” Bóng dáng anh lập tức trở nên rất mơ hồ, mãi đến khi tay anh dán lên khuôn mặt cô, cô mới phát giác là đang rơi lệ. Cô cũng không biết mình bị làm sao, rất muốn khóc, anh càng lau giúp cô, cô càng nhịn không được. Cuối cùng anh cũng từ bỏ, trực tiếp ôm lấy cô, dùng áo sơ của mình thấm nước mắt của cô. Sau khi Trình Vị Tri bị tai nạn xe, chưa đến một tháng, khi bác sĩ vẫn chưa hoàn toàn tuyên án tử hình với anh, chị dâu cả Trình đã tỏ ý định phân chia tài sản rồi bỏ đi. Về tình lý, anh quả thực không có quyền yêu chị dâu thủ tiết với anh cả, nhưng cùng lắm mới chỉ một tháng mà thôi, mà đã thay lòng, thực sự khiến người khác ớn lạnh. Còn cả vợ trước của anh, lúc theo đuổi anh, cố ý giấu diếm tâm tư của mình, mãi cho đến sau khi kết hôn, anh mới phát hiện hai người tam quan hoàn toàn không hợp. Anh chỉ muốn an tâm làm việc học thuật, mà cô ấy lại luôn hy vọng anh có thể giống như anh cả, liều mình vào thương trường, hơn nữa không chỉ một lần mà nói rằng tài sản nhà họ Trình đáng lẽ nên có một nửa của bọn họ. Sau khi ly hôn hai người cũng không có qua lại, nhưng sau khi anh kế nghiệp anh cả, người phụ nữ kia bỗng nhiên lại tìm tới cửa, đưa ra yêu cầu phục hôn. Thiên hạ nhốn nháo, toàn vì lợi ích mà đến; thiên hạ nhốn nháo, toàn vì lợi mà đi, cái gọi là tình yêu, ở trong mắt người nào đó, có lẽ chỉ là thủ đoạn mưu cầu lợi ích. Anh đã hơn ba mươi tuổi, cho dù không hỏi chuyện thế sự, cũng không thể nào thật sự là một tờ giấy trắng, anh càng ngày càng dễ dàng nhìn thấu nội tâm người khác. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển, anh rất kinh ngạc -- trên đời này, vậy mà thực sự có kiểu người xinh đẹp lại đơn thuần như vậy. Trong thời gian trước khi quyết định quay lại với Ôn Uyển, anh đã nhắc tới cô với mẹ. Người mẹ quanh năm ăn chay niệm phật điềm đạm cười: “Con chỉ cần ngẫm lại xem, đến khi con già rồi, lại nghĩ đến con bé, có hối hận hay không, sẽ biết nên làm thế nào. Nhưng cô gái khiến con trai mẹ thích như thế, mẹ rất muốn được gặp một lần.” Cho nên hôm nay, anh muốn đưa cô đi gặp mẹ. -- Ôn Uyển vốn rất căng thẳng, đến khi nhìn thấy mẹ Trình, một bà lão hiền từ, lập tức làm xoa dịu trái tim cô. Mặc dù hôn nhân bất hạnh nhiều năm, nhưng bà lão lại không có chút thù địch nào hiếm thấy, tính cách rất hòa nhã. Bà chủ động kể cho Ôn Uyển một ít chuyện thú vị của Trình Vị Thức hồi còn bé, lúc Ôn Uyển không nhịn được mỉm cười, thậm chí còn trêu ghẹo bọn họ một chút. “Vị Thức lần này thật sự đã chiếm được tiện nghi lớn, sau này nếu nó đối xử không tốt với con, con cứ việc nói cho bác, bác đánh nó thay cháu.” Ôn Uyển quay đầu lại, xem xét liếc anh một cái. Anh đang nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Là nụ cười thường thấy nhất của anh rất lâu trước kia. Cô chợt lại thương anh. Trong khoảng thời gian này, phải ứng phó với bao nhiêu chuyện bên ngoài như vậy, còn phải dỗ dành cô, anh nhất định mệt muốn chết rồi ấy nhỉ? Buổi tối hai người cùng mẹ Trình ăn cơm chay. Sau khi ăn xong, mẹ Trình rất tự nhiên cho người dẫn hai bọn anh đến phòng cho khách, sau đó một mình mình đến Phật đường. Bà không hề biết Ôn Uyển ngay từ đầu không phải đến cùng Trình Vị Thức, còn khác chỗ ở. Ôn Uyển nhàn bóng dáng bà lão, khó xử dẹt miệng. “Có phải không được tốt lắm hay không nhỉ?” Lần đầu tiên tới đã ngủ lại. Anh nhịn không được bật cười: “Em chẳng lẽ không cảm thấy hỏi sai người rồi sao? Nếu em hỏi anh, anh chắc chắn sẽ hy vọng em ở lại.” Dừng lại, lại nói thêm, “Tốt nhất cùng một phòng với anh.” Lời này lộ liễu quá rồi. Ôn Uyển không dám nhìn anh lại nữa. Anh nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, khe khẽ cười: “Vẫn còn Noãn Noãn với Hướng Đồ Nam ở bên kia, vẫn nên đưa em về thì tốt hơn.” Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng mà, anh lại muốn nói riêng với em mấy câu.” Ôn Uyển tốt xấu gì cũng là một người ngoài hai mươi tuổi, khi theo anh vào phòng anh, trong lòng liền đoán được chắc chắn không phải chỉ có nói mấy câu đơn giản như vậy, nhưng vừa vào cửa đã bị hôn rồi, còn…… Không phải là gấp gáp quá sao? Nhưng trước lạ sau quen, lúc này, cô rốt cuộc không còn cứng đờ như tấm ván gỗ nữa, cuối cùng khi tách ra, hai tay cô còn quàng trên cổ anh. Anh dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, mỉm cười, rất dễ dàng bế ngang cô lên, đặt lên giường, cúi người áp xuống. Ôn Uyển tức khắc bị rút sạch mọi ý thức, thứ cuối cùng hiện lên trong đầu là: Muốn làm hay không? Nhanh quá. Nhưng trong những nụ hôn lặp đi lặp lại, anh vẫn không hề có bước tiếp theo, thậm chí quần áo của cô vẫn còn y nguyên. Trong khe hở ngắn ngủi của nụ hôn nồng nhiệt, cô thở hổn hển hỏi anh: “Anh…… Có phải là……” “Không có.” Bờ môi của anh dán lên môi cô, “Chỉ muốn ôm em ngủ một giấc.” Ôn Uyển ở khe khẽ mà nói móc: Đây đường như không đơn giản chỉ là ôm đâu nhỉ? Anh mổ xuống môi cô, xoay người nằm bên cạnh cô, ôm lấy vai cô ôm vào trong lòng. Cách một lớp vải áo sơ mi, cô dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, dần dần, nhịp thở của mình đã đuổi kịp anh. Đây là lần đầu tiên hai người họ ngủ cùng trên một chiếc giường. Không phải, chính xác mà nói, ngay hôm nay bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật. Nhanh quái! “Có phải cảm thấy nhanh quá hay không?” Ôn Uyển “hả” một tiếng, ngẩng phắt đầu nhìn anh, hai mắt trừng đến tròn xoe, như chú nai con. Anh than tiếc cho vận may cùng may mắn của mình trong lòng, cười khẽ hôn lên trán cô: “Anh cũng đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã ly hôn nhiều năm, đối mặt với người mình thích, nếu vẫn có thể tiếp tục làm chính nhân quân tử…… Ôi, cái chính nhân quân tử này, không làm cũng thế.” Cô vừa xấu hổ, lại cảm thấy buồn cười, dán mặt vào ngực anh lần nữa, rầu rĩ mà bật cười. Anh bị lây tiếng cười của cô, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Dưới tâm lý của đàn ông, có thể tìm được một cô bạn gái nhỏ thông minh, dịu dàng, xinh đẹp, lại còn nhỏ hơn mình nhiều, hoặc nhiều hoặc ít vẫn khó tránh khỏi đắc ý và kiêu ngạo. Thế nhưng, cũng không chỉ là đắc ý và kiêu ngạo. Trong lòng anh càng thương thật nhiều. Thương cô đơn thuần, thương cô chấp nhất, thậm chí thương cô yêu mình như vậy. Cho nên, những gì anh phải làm, chính là dùng thật nhiều thật nhiều tình yêu đáp lại cô. “Uyển Uyển.” “Vâng.” Cô hừ nhẹ. “Đến lúc thích hợp, anh muốn gặp dì.” Cô hơi im lặng vài giây, mới nhẹ nhàng mà “Vâng” một tiếng. Sau vài giây, cô dùng giọng nói cực khẽ cực khẽ mà lẩm bẩm một câu: “Dù sao em cũng đã xác định là anh, anh ngàn lần đừng lùi bước nữa nhé.” Lòng anh nóng lên, mũi lại hơi chua xót. Trong nháy mắt có rất nhiều lời nói muốn thổ lộ với cô, nhưng lại cảm thấy vạn ngữ ngàn ngôn cũng không đủ để diễn đạt. Sau hồi lâu, anh cầm chặt lấy tay cô ở trong chăn. “Được, không lùi bước.” Tay anh đã nắm chặt, thì sẽ không buông ra nữa. Vĩnh viễn không buông ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]