Ôn Noãn lên nhà, còn đang tìm chìa khóa mở cửa, di động liền vang lên.
Ôn Uyển gọi đến.
Cô ấy sốt ruột lên tiếng: "Chị nghe nói Hướng Đồ Nam đã trở về?"
Cạch một tiếng vặn mở cửa ra, Ôn Noãn đặt cả túi xách và chìa khóa ở tủ giày nhỏ cạnh cửa, cúi người lấy dép lê.
"Đã vài ngày rồi, bây giờ mới biết tin, chị, không phải ai học nhiều cũng sẽ trì độn như chị chứ?"
Ôn Uyển tính tình dịu dàng, hiếm thấy có lúc vội vàng như vậy: "Chị không nhiều lời với em. Chị hỏi em, cậu ta không nói gì với em chứ? Em đừng ngốc, đừng lại để ý đến cậu ta."
Ôn Noãn mang dép lê, bỏ giày cao gót, dịch túi và chìa khóa sang một bên, trực tiếp ngồi lên tủ giày, từng cái chân vung lên xuống.
Vất vả một ngày, phải thả lỏng cho chúng một chút.
"Chậm thật. Chẳng những để ý, em còn đánh anh ấy vào bệnh viện."
Ôn Uyển thật sự chịu không nổi nói xằng nói xiên: "Noãn Noãn, chị không nói đùa với em!"
"Ai nói đùa với chị, người ta bây giờ còn ở bệnh viện đấy. Nhưng mà hai bọn em lại quay lại với nhau rồi."
Ôn Uyển đã sớm kêu lên ở bên kia: "Noãn Noãn, em đúng là ngươi là đầu óc choáng váng rồi!"
Ôn Noãn kéo lê dép, đi đến sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm lấy điếu thuốc trên bàn, một tay mở ra.
"Không choáng váng, chủ kiến của em tốt hơn chị. Chị, chị cũng đừng nhọc lòng chuyện thiên hạ nữa, tập trung làm nghiên cứu của chị đi. Từ nhỏ đến lớn, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-noan/1159090/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.