Khi Nhuận Ngọc đuổi tới Dực Miểu Châu thì đã nửa đêm, áo gấm màu trắng nhẹ phất phơ, dưới đất ánh sao rơi rụng, trong nước chứa đầy những áng mây.
Lam Xuân chạy nhanh đến, vội vàng tiến tới chào hỏi Nhuận Ngọc chào hỏi: "Điện hạ."
Nhuận Ngọc lập tức đi về phía nội điện: "Tin ngươi báo cho ta quá mơ hồ, Tuệ Hòa rốt cuộc bị làm sao?" Trong nháy mắt mấy chục loại khả năng chàng đều nghĩ qua, lại tự mình lược bỏ từng cái một.
Lam Xuân chạy từng bước nhỏ theo sau Nhuận Ngọc: "Sợ nhiều người nhiều miệng, trong tin không thể nói tỉ mỉ, tránh mang tai mang tiếng ảnh hưởng đến thanh danh của điện hạ và công chúa."
"Từ sau khi công chúa nhà ta công chúa trở về, suốt ba ngày người vẫn luôn say khướt trong phòng, nô tỳ khuyên thế nào người cũng không chịu mở cửa, không chịu ăn gì cả. Công chúa tính cách mạnh mẽ, trước nay có chuyện gì người cũng tự chịu, không nói cho chúng ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, Dạ thần và công chúa nhà ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thủa bé đã thân thiết, đành phải thỉnh cầu ngài đi một chuyến này."
Thiên giới gần đây thái bình, cũng không có việc gì nghiêm trọng xảy ra, điều kỳ quái duy nhất gần đây cũng chỉ là Húc Phượng mới mang về một tinh linh thư đồng xinh đẹp, nhưng cái này thì có liên quan gì đến Tuệ Hòa? Bước chân Nhuận Ngọc dừng lại, nghĩ đến khả năng nào đó, mày kiếm cũng nhăn lại thật sâu.
Hay là Tuệ Hòa bởi vì Húc Phượng mà hao tổn tinh thần?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-dong-nhan-nhuan-ngoc-tue-hoa/1249586/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.