Chương trước
Chương sau
Con sáo này là thị nữ trong của hồi môn của Thiên Hậu, ngày đại hôn cùng người đến Thiên giới. Nhiều năm qua những người khác đều đã được thăng chức tăng lương, được Thiên Hậu chọn lấy mà trọng dụng, chỉ có nó nhiều năm rồi vẫn còn dậm chân tại chỗ, bị Thiên Hậu lãng quên. Lần này, vất vả lắm nó mới nắm được cơ hội để rửa mối nhục xưa, thể hiện những thủ đoạn của mình; ai ngờ lại bị một con nhóc con giảo hoạt nhảy ra chấm dứt. Nó rất bực tức, oán khí mấy trăm năm tích tụ trong lòng đều bùng phát, trên tay lại cố ý thêm lực, muốn bức Tuệ Hòa phải xấu hổ trước mặt mọi người, sau đó lại tiếp tục giáo huấn hai đứa mồ côi này.
Con sáo càng nghĩ càng vui vẻ, cho dù ngươi có là long tử phượng tôn thì rơi vào tay ta rồi, ngươi cũng phải ngoan ngoan nghe lời mà dập đầu.
Ánh sáng màu đen thật nhỏ giam cầm Tuệ Hòa, cánh tay trắng nõn non nớt của nàng lập tức xuất hiện một vài vệt máu nhỏ đang trào ra, màu máu đỏ kiều diễm ướt át, tựa như có thể rỏ ngay xuống đất.
Hình ảnh này lọt vào mắt Nhuận Ngọc, len lỏi vào lòng chàng. Khoảnh khắc ấy, lòng chàng như bị cho vào trong chảo dầu, đảo qua đảo lại. Tiểu tiên nữ trước mặt này, chính vì giúp chàng mới phải tai bay vạ gió, nếu như vì chàng mà nàng bị liên lụy đến tính mạng, vậy Nhuận Ngọc chàng chính là tội nhân.
Tiểu tiên nữ ngọc tuyết đáng yêu như vậy, cha mẹ nàng nhất định đối xử với nàng như với châu với báu, nay lại vì sai lầm của chàng mà bị đối xử thô bạo.
Nhuận Ngọc vội vàng giãy giụa: "Tiên sử, đây là sai lầm của Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc nguyện ý một mình gánh hết trách nhiệm chịu tội, tiên sử muốn trách phạt, xin hãy trách phạt Nhuận Ngọc đó là, xin người thả vị tiểu tiên tử này, nàng vô tội."
Con sáo dữ tợn kêu một tiếng, đong đưa cái lục lạc trong tay. Chỉ một lát sau, từ trên mặt đất mọc lên rất nhiều sợi dây leo như xiềng xích, trói chặt hai tay Nhuận Ngọc lại: "Ta cho phép ngươi mở miệng rồi hay sao? Bổn sử là đại diện cho Thiên Hậu bệ hạ mà đến, coi rẻ bổn sử tức là coi rẻ Thiên Hậu mẫu thần, điện hạ mấy ngày nay không đem mẹ kế để ở trong mắt, xem ra một tháng xử phạt này vẫn còn là quá nhẹ, điện hạ một chút tiến bộ cũng không có!"
Cả người Nhuận Ngọc dường như đều bị ấn trên mặt đất, chàng giãy giụa một chút để thẳng sống lưng; tuy vẫn là tư thế nửa quỳ nhưng lại mang theo phần bất khuất từ trong xương tủy.
Khóa linh thần! Nhìn thấy lục lạc trong tay con sáo kia, ánh mắt Tuệ Hòa ngay lập tức thay đổi. Khóa linh thần, đồ cũng như tên, một khi bị khóa linh thần vây khốn sẽ phải chịu thống khổ gấp mười lần đối với thần hồn, không thể động đậy, muốn sống không được muốn chết không xong. Đây là thứ Thiên giới chuyên dùng để bắt và xử phạt những thần tiên phạm phải tội ác tày trời.
Ánh mắt Tuệ Hòa lạnh lùng nhìn chằm chằm con sáo. Con sáo thấy chiêu giết gà dọa khỉ này vậy mà không dọa khóc được tiểu cô nương trước mắt này, ngược lại ánh mắt kia còn lạnh tựa dao, như muốn xuyên qua người nó.
Trong cặp kia mắt đẹp đẽ kia có trào phúng, có châm chọc, có lạnh nhạt, hoàn toàn không giống ánh mắt mà một đứa trẻ nên có. Ở trước mặt nàng, tâm tư của nó bị người ta thấu rõ, thậm chí nó còn cảm thấy có một sự uy hiếp vô hình, khiến cho nó không thở nổi.
Con sáo thẹn quá hóa giận, thủ đoạn thay đổi, tiếp tục lắc lư khóa linh thần với Tuệ Hòa.
Tuệ Hòa giơ tay bắt được tay con sáo, phá vỡ thi pháp của nó. Mái tóc dài của nàng bị linh khí cuốn bay loạn sau người, đồng tử màu trà không biết từ khi nào đã hóa thành màu bạc, để lộ sự cao quý cùng uy hiếp.
Khổng tước là loài chim kiêu ngạo nhất, Tuệ Hòa làm tộc trưởng nhiều năm như vậy, lại còn sống lại thêm một đời, dám khinh nhục nàng trước mặt mọi người như vậy cũng chỉ có một con sáo ngực lớn ngốc nghếch này.
Đôi mắt ánh bạc sắc bén của Tuệ Hòa nhướng lên, mang theo vài phần ý vị của kẻ đi săn.
"Ta hỏi ngươi, Thiên Hậu có lệnh cho ngươi dùng khóa linh thần xử phạt Đại điện hạ sao?"
Sóng to gió lớn uy hiếp bao phủ lấy con sáo. Đối mặt với đôi mắt của Tuệ Hòa, khí thế lúc trước của nó chạy không còn một mảnh, hai chân run rẩy, dường như phải phủ phục xin tha.
Nó không biết, phượng hoàng thân là vua của muôn loài chim, muôn loài chim của Điểu tộc, từ thần hồn đều đã luôn thần phục trước phượng hoàng. Tuệ Hòa tuy là khổng tước nhưng mẫu thân của nàng lại là một con Thanh Loan, cùng Thiên Hậu tạo ra năm tộc phượng hoàng.
Con sáo chột dạ mà lùi về phía sau một bước: "Cũng không."
"Bổn cung hỏi lại ngươi, Thiên Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, từ ái đoan chính, người muốn Đại điện hạ hối lỗi tại đây nhưng có minh chỉ muốn ngươi giam cầm linh lực hắn, không cho hắn ăn, bắt hắn một tháng không được ngủ nghỉ? Ngươi có dám cùng bổn cung đến trước mặt bệ hạ và nương nương đối chất?"
Cho dù thiên hậu trong lòng hận Nhuận Ngọc nhưng ở trước mặt Thiên Đế cùng chúng tiên, bà cũng sẽ giả vờ làm một mẹ kế tốt, cho dù nàng thật muốn hành chết Nhuận Ngọc, cũng sẽ không viết thẳng ra trên ý chỉ.
Con sáo này cố ý ngược đãi Nhuận Ngọc, chẳng qua là tự mình suy đoán tâm ý Thiên Hậu, mượn cơ hội sẽ cố ý ngược đãi Nhuận Ngọc để đón ý nói hùa Thiên Hậu thôi.
Tuệ Hòa đây là cho nó một nhát dao chí mạng! Nếu nói Thiên Hậu có ý này, mẫu thần từ ái đoan chính làm sao có thể hành chết con trai mình, Thiên Hậu nhất định sẽ trị tội kẻ giả truyền ý chỉ của mình, bôi nhọ Thiên Hậu, châm ngòi ly gián thân tình thiên gia! Nếu nói không có, Tuệ Hòa công chúa tất nhiên cũng sẽ nhắm vào cái nhược điểm này, trị nó tội dĩ hạ phạm thượng, ngược đãi đại hoàng tử!
[ Nghi Phi: "Dĩ hạ phạm thượng" nghĩa là xúc phạm người bề trên, thường là vua chúa ]
Dù sao kết cục cũng chỉ là cái chết!
Mạng của nó hiện tại đang nằm trong tay tiểu nữ oa này! Nghĩ thông suốt điểm này, con sáo phịch một tiếng quỳ sụp xuống, như con gà mổ thóc dập đầu trước mặt Tuệ Hòa: "Đều là tiểu thần bị mỡ heo làm mù mắt, đụng phải công chúa cùng Đại điện hạ, công chúa tha mạng! Tiểu thần không dám nữa!"
Dập đầu mấy chục cái, đầu nó cũng sắp vỡ đến nơi.
Tuệ Hòa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà nó chỉ là một con sáo. Loài sáo này, học vẹt thì rất nhanh, cả người trừ đầu óc ra nơi nào cũng thông minh, chỉ cần dăm ba câu là đã có thể dọa sợ nó. Nếu là loài chim khác có thể đã không dễ đối phó như vậy rồi.
Nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng vỗ vỗ vạt áo: "Đại điện hạ còn bị phạt ba ngày nữa, nói nên làm gì không nên làm gì, bổn cung không cần dạy ngươi nữa, ân?"
Con sáo vội vàng không ngừng nói: "Tiểu tiên nhất định sẽ chiếu cố thật tốt điện hạ, bảo đảm người một sợi tóc cũng không tổn hại, đối xử với điện hạ như với chủ tử."
"Ngươi biết là được rồi." Tuệ Hòa phân phó một câu liền xoay người rời đi. Nàng đi nhanh, không để ý đến ánh mắt oán độc của con sáo đang quỳ dưới đất kia. . đam mỹ hài
Nhuận Ngọc nhìn bóng dáng nàng rời đi, ánh trăng thanh lãnh hắt lên người Tuệ Hòa, quạnh quẽ cao ngạo, phảng phất như con đường nhân sinh mênh mang này chỉ có mình nàng, cô đơn chiếc bóng, đơn thương độc mã, thật quá giống chàng!
[ Nghi Phi: "Đơn thương độc mã" là cụm ta dùng thay cho "cô đơn cô lập" của bản convert, vì ta thấy nó hay hơn. Cụm này chắc các nàng biết rồi, nghĩa là một ngựa một thương (giáo) hay một mình một ngựa ]
Chuyện này rất nhanh đã bị Tuệ Hòa ném ra sau đầu. Ngày tiếp theo, Tuệ Hòa lấy cớ dưỡng bệnh, nhân cơ hội mang rất nhiều sách từ Tàng Kinh Các về tẩm cung của mình.
Chim chóc dậy sớm có sâu ăn, sâu nhỏ dậy sớm bị chim ăn.
Tuệ Hòa của hiện tại đã không còn là Tuệ Hòa của năm đó nữa, kiếp trước nàng bởi vì tư chất không tốt, pháp thuật tu vi mãi không thể tiến bộ, ngay cả căn nguyên là thuật pháp hệ hỏa cũng không thể luyện đến tầng tối cao. Cho dù nàng là Điểu tộc, cũng trở thành quân cờ trong cuộc tranh đấu của Húc Phượng và Nhuận Ngọc. Nàng thân là tộc trưởng, thậm chí còn phải nhờ thế lực của Húc Phượng mới có thể thu phục được Điểu tộc. Nói nàng là tộc trưởng, không bằng nói rằng nàng cho Húc Phượng quyền khống chế Điểu tộc trong một bàn tay thôi. Chỉ cần Húc Phượng muốn, hắn lúc nào cũng có thể thu phục Điểu tộc dưới tay mình.
Kiêu ngạo như Tuệ Hòa, thật ra sẽ không cho phép bản thân bị Húc Phượng quản chế như đời trước nữa.
Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể bảo vệ bản thân, ở trước mặt vũ lực, cho dù là ngôn ngữ hay âm mưu gì cũng chẳng cần sợ hãi. Một đời này, nàng muốn tìm kiếm đại đạo, cố gắng tu luyện thành võ thần đệ nhất Thiên giới!
Tuệ Hòa ở tẩm cung vui sướng trở thành tiểu mọt sách, không biết Nhuận Ngọc đang lật tung Thiên giới lên tìm nàng.
Nhuyễn manh tiểu loli đã cứu ta, mà ta còn không biết tên nàng!
Thiên giới tiểu công chúa quá nhiều, rốt cuộc ai là tiểu tiên nữ của ta?
Thiên Hậu không thích chàng, khắp nơi chốn làm khó chàng. Người phàm có chút quan hệ thân mật, người hầu hay bạn chơi cùng,.. bà đều sẽ tìm cơ hội điều khỏi. Nhuận Ngọc sợ tiểu tiên nữ lọt vào mắt Thiên Hậu nên cũng chẳng dám lộ ra, đành phải lén lén lút hỏi thăm, thành ra ba tháng trôi qua vẫn không có một chút tin tức nào.
Một ngày nọ, Nhuận Ngọc một mình đọc sách ở Tàng Kinh Các, đột nhiên nghe được mấy tiếng sột sột soạt soạt.
Cách đó không xa, ở kệ sau giá sách, có một cái bóng nhỏ màu hồng nhạt lén lút đi lại.
Nhuận Ngọc đem sách trong tay cuộn lại, biến nó thành gậy để nắm trong tay cho thêm can đảm, bén bào phục lên nhẹ nhàng đi qua.
Kệ sách đối diện đúng là tiểu tiên nữ chàng đã tìm nhiều ngày!!!
Tuệ Hòa nhón mũi chân, cái tay nhỏ cố sức hướng lên trên. Nàng muốn lấy quyển sách đặt ở tầng ab của kệ, nhưng cái giá này quá cao, nàng với sao cũng không tới được.
Tuệ Hòa liên tiếp thử đi thử lại vài lần, vẫn là tốn công vô ích.
Nhuận Ngọc nhìn tiểu tiên nữ ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, giống một con chim nhỏ thua cuộc, đang định tiến đến giúp lại nhìn đến Tuệ Hòa nhìn trái nhìn phải, thấy bốm bề vắng lặng bèn trèo lên.
Váy nàng rung rung, một con chim nhỏ tròn tròn lông xù bay lên, lông tơ xanh ngọc trên người nàng tựa như một cái thảm nhung hoa lệ.
Con chim nhỏ run run rẩy rẩy chớp cánh bay lên, cái mỏ non nớt ngậm lấy dây buộc sách, liều mạng kéo quyển sách này ra.
Kết quả nàng dùng sức quá mạnh, không những không lấy được sách còn làm mình văng ra ngoài.
Không ổn!
Mắt thấy tiểu tiên nữ sắp đụng phải cây cột, Nhuận Ngọc ném sách trong ta xuống, lắc mình một cái bay đến sau Tuệ Hòa, dùng thân thể của mình chặn chú chim nhỏ lại.
Hai mắt Tuệ Hòa như có mấy vòng sao, váng đầu khó chịu. Cái thân thể nhỏ tuổi này thầy quá kiều nộn, việc đơn giản như vậy cũng chẳng làm được, quá xuống cấp.
"Tiểu tiên nữ, ngươi không sao chứ!"
Trên đỉnh đầu khẽ truyền đến một tiếng gọi ôn nhu, Tuệ Hòa lấy lại bình tĩnh, mắt đậu nành đối diện ánh mắt quan tâm của Nhuận Ngọc, nàng... Nàng đang bị đối phương ôm trong lòng bàn tay.
Tuệ Hòa vô lực vẫy vẫy cái cánh, lại sờ sờ bụng nhỏ tròn trịa.
Chuyện xấu hổ thế này lại bị người khác nhìn thấy! Nhuận Ngọc vẫn là một con rồng tâm cơ mà! Xong rồi xong rồi, lịch sử đen tối này nhất định sẽ bị hắn ghi lên sách vở, Tuệ Hòa muốn giơ cánh lên làm vẻ che mặt nhưng mà ăn quá béo, cánh nâng không nổi.
Tiên tử cao lãnh quạnh quẽ như hoa nháy mắt đều như cha mẹ cũng chẳng quen biết.
Tuệ Hòa: Tước sinh thảm đạm.
May mà nguyên hình nhỏ bé này nhìn không ra biểu cảm gì, Nhuận Ngọc chỉ thấy chú chim nhỏ rầu rĩ quay người đi, để lại cho chàng một bóng lưng mượt mà hiu quạnh.
Chàng cầm lấy quyển sách Tuệ Hòa muốn lấy: "Tiểu tiên nữ, ngươi hẳn là lấy không được, này, cái này cho ngươi."
Tuệ Hòa lười nhác nâng mí mắt lên, nội tâm rối rắm không thôi, trong lòng có hai con chim nhỏ đang ở điên cuồng đánh nhau, ta rốt cuộc là nhận hay không nhận?
"Tuệ Hòa công chúa, Tuệ Hòa công chúa." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Lam Xuân.
Tuệ Hòa vội vàng biến thành bộ dạng của đứa trẻ năm sáu tuổi, tùy tay lấy đi quyển sách trong tay Nhuận Ngọc, có vẻ uy hiếp nói: "Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, nếu không," nàng nói rồi quơ quơ nắm tay nhỏ.
Nói xong vội vàng chạy mất.
Nhuận Ngọc còn sững sờ ở đó, Tuệ Hòa, thì ra nàng chính là biểu muội của Húc Phượng, Tuệ Hòa?
Trong lòng Nhuận Ngọc vừa động liền quyết định đến chỗ Húc Phượng hỏi thăm Tuệ Hòa.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ các tiểu tiên nữ không rời không bỏ. Nếu các tiểu tiên nữ không ngại, xin hãy lưu trữ chuyên mục của tác giả thỏ phì này. Bút tâm, yêu các nàng. Lưu trữ và phản hồi là động lực cho ta thêm chương mới. Gieo trồng một viên thỏ vào mùa xuân, mùa thu thu được vạn viên đường ~
Tái bút: Hơi sửa lại giả thiết chương trước một chút, Nhuận Ngọc biết tên Tuệ Hòa, nhưng Tuệ Hòa vừa đến Thiên giới, hai người chưa gặp mặt. Bò đi, yêu các nàng ~
[ Nghi Phi: Được, tuyệt vời, mấy chương sau càng ngày càng thêm chữ...
Chương 3, 2736 chữ ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.