Tiểu nhị bưng khay đồ ăn đi ngang qua căn phòng của Thiên Hương, tiếng động phát ra từ bên trong không khỏi thu hút sự chú ý của hắn. Hắn ghé tai vào cửa, thanh âm quyết liệt của đôi nam nữ tức khắc dội thẳng vào màng nhĩ hắn.
"Buông ra! A, đau quá! Buông ra!"
" Bình tĩnh, ráng thêm một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi."
Tiểu nhị che miệng cười tủm tỉm rồi lặng lẽ rời đi. Cảnh xuân trong căn phòng quá đỗi kích thích, mà vị nữ khách lần này mạnh bạo quá, còn có cả sở thích hành hạ người tình. Dựa vào ấn tượng ban đầu của hắn khi tiếp đón bọn họ, với dung nhan anh tú cùng tình trạng yếu ớt của vị nam khách, đoán rằng vị nam khách đã phải chịu không ít thiệt thòi.
Phận nam nhân mười hai bến nước, thôi thì hãy trông chờ vào sự sắp đặt của ông trời vậy.
Hai người vật lộn kịch liệt trên giường, Thiên Hương vòng ra sau lưng Bạch Vĩ, hai chân tạo thế vòng kiềng khóa chặt người hắn. Bạch Vĩ cũng không chịu thua, hắn nhiều lần húc nàng vào thành giường, lần sau lại càng mạng hơn lần trước, cơ hồ như muốn nghiền nát sống lưng nàng.
Với sức lực của nam nhân, Thiên Hương rất nhanh liền rơi vào thế yếu.
Tình trạng hiện giờ của Bạch Vĩ đã vượt ngoài sự kiểm soát của nàng, thay vì tiếp tục giằng co thì chi bằng một quyền đánh ngất hắn.
Nghĩ là làm, Thiên Hương dứt khoát điểm huyệt ngủ của Bạch Vĩ.
Bạch Vĩ phút chốc như bị rút cạn sức lực, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân thả lỏng ngoan ngoãn nắm trong vòng tay của Thiên Hương.
Nàng cần thận đặt hắn nằm lên giường, chỉnh lại y phục cùng phần tóc đen dài bị rối, cuối cùng là phủ chăn lên người hắn.
Làm xong chuyện, Thiên Hương đỡ lấy sống lưng tê rần quay trở về căn phòng của mình. Nàng cởi thân trên của y phục, xoay lưng về phía tấm gương lớn đặt trên bàn. Dưới ánh đèn vàng lay lắt, một mảng lớn màu đỏ bầm nằm dọc theo sống lưng của nàng, có cả những đường dài thẳng tắp xếp chồng lên nhau.
Sau khi xử lý qua vết thương, Thiên Hương mệt mỏi trèo lên giường. Nghĩ đến sự việc xảy ra ngày hồm nay, một câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu nàng: Bạch Vĩ có thật sự là đã mất trí nhớ?
Bạch Vĩ vốn là con cáo tinh ranh, với khả năng diễn xuất của hắn thì việc hắn giả vờ bị mất trí nhớ là điều có thể.
Tuy nhiên thông qua sự việc vừa diễn ra, biểu hiện của hắn trông rất giống một người vừa bị mất trí nhớ. Nàng cần thêm thời gian để kiểm chứng suy đoán của bản thân, ngặt nỗi thời gian của nàng quá gấp rút, vì ngày mai nàng phải rời khỏi nơi này.
"A."
Nàng cứ mãi nghĩ đến chuyện của Bạch Vĩ mà suýt nữa quên đi món đồ vật này. Vào sáng nay, khi nhận lại bộ y phục của Bạch Vĩ từ tay tiểu nhị, nàng có nhìn thấy một túi gấm kì lạ được đặt nằm trên bộ y phục. Hiện tại túi gấm đang trong tay nàng, cớ gì lại không mở ra để khám phá đồ vật bên trong.
Thiên Hương ngồi khoanh chân trên giường, vung tay tùy tiện ném cái túi gấm màu trắng sang một bên.
Đôi mắt nàng rực sáng như ánh sao, nàng thích thú nhìn ngắm năm lo thuốc được sắp thành một hàng.
Khi nhìn đến lọ thuốc cuối cùng, khóe miệng nàng đã kéo đến tận mang tai. Nàng cầm lọ thuốc trong tay, lắc lắc vài cái, không khỏi khen ngợi lấy một câu: " Số thuốc mê này đủ để mình ngủ được cả tháng. Bạch Vĩ ơi là Bạch Vĩ, lọ thuốc này xem như là lệ phí cứu mạng của ngươi đi."
Nàng biết chính xác lọ thứ năm là lọ thuốc mê, đó là vì khi hẳn bắt nhốt nàng tại Nguyệt Vọng Tinh, vì lo sợ nàng sẽ bỏ trốn nên đã bắt nàng sử dụng nó. Hắn nào có ngờ rằng nhờ vào số thuốc mê của hắn mà nàng dễ vào giấc hơn, sức khỏe của nàng cũng được cải thiện rất nhiều.
Thiên Hương cất lọ thuốc mê vào trong người, lại nhìn xuống bốn lọ thuốc còn lại, cái đầu nhỏ bắt đầu đưa ra sự phân tích. Bạch Vĩ vốn là người cẩn trọng, năm lọ thuốc, có một lọ là thuốc mê, vậy bốn lọ còn lại sẽ chia thành hai lọ thuốc độc và hai lọ thuốc trị độc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]