"Con gái, con về từ khi nào vậy?"
Trong hậu viện chợt cất lên tiếng nói quen thuộc, Thiên Hương chậm rãi mở mắt, nghiên đầu nhìn về hướng xích đu, vui vẻ đáp lời: "Dạ, con mới về ban nãy, dự định sẽ ở lại đây thêm vài ngày ạ."
Thiên Hương vươn người đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Mẹ Hai chơi ăn gian quá, giờ con đã lớn như thế này, vậy mà mẹ Hai vẫn xinh đẹp như ngày nào. Lỡ như sau này con già đi, đến khi ai đó vô tình nhìn thấy hai chúng ta, họ lại lầm tưởng con là mẹ của mẹ Hai thì phải làm sao."
" Cái miệng nhỏ của con sao lại ngọt dữ vậy, con lại lén mẹ ăn kẹo đường phải không?"
" Đâu có, kẹo này là Bác Long cho con mà."
Thiên Hương lè lưỡi tinh nghịch, sau đó liền khụy một bên gối xuống, ngẩn đầu trò chuyện thâm tình với một ai đó đang ngồi trên xích đu.
Nhưng lạ thay, trên xích đu lại không hề có người.
Thiên Hương định đặt tay lên trên đùi Mẹ Hai, mượn hơi ấm của người để xua tan những ấm ức mà bản thân đã phải hứng chịu trong suốt thời gian qua. Khoảng khắc đôi bàn tay xuyên qua cơ thể mẹ Hai rồi nặng nề nệ trên xích đu, nụ cười trên môi nàng lập tức bị dập tắt, hàng tuyển phòng ngự cuối cùng cũng theo đó mà sụp đồ.
Thiên Hương nhìn linh hồn Mẹ Hai bằng đôi mắt ngập nước, nghẹn ngào nói: " Ba mẹ con mất sớm, Mẹ Hai từ nhỏ đã nuôi con, xem con như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3645764/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.