“ Thiên Hương, thiếu gia nhà tôi từng vài lần kể về cô, nói rằng cô là kì tài võ học, là viên ngọc sáng trăm năm có một. Chỉ tiếc rằng cô mất sớm, một thân tài năng cứ thế biến mất trên giang hồ, vĩnh viễn chìm vào quên lãng. Nếu như cô đã không chết, thì hôm nay ngay tại nơi này, tôi sẽ đích thân kiểm tra tính xác thật của câu nói này, để xem xem liệu rằng cái danh kì tài võ học có thực sự là đúng?”
Mây mù kéo đến che phủ bầu trời, màu xanh ngọc thoắt chuyển thành màu xám xịt u ám, báo hiệu cho một trận mưa lớn sắp sửa đổ bộ xuống trần gian.
Một hạt mưa nặng nề xuyên qua nền đất khô ráo, tiếp đến là 2 hạt, 3 hạt cho đến khi mặt đất chỉ toàn là những hạt mưa vỡ vụng. Mưa lớn che phủ tầm nhìn, thô bạo nện trên đầu của những con người vội vã tìm chỗ trú mưa. Vài mầm cây chỉ mới nhú khỏi mặt đất vài ngày đã phải nằm cong queo trong dòng nước chảy xiết, có dăm ba hộ dân vẫn chưa kịp thu lúa trở về cũng đành phải ngậm ngùi nhìn số lúa vàng ngập lặn trong màu nước mưa đen đục.
Trong rừng, Thiên Tâm khắp người chẳng chịt vết thương, dòng máu đỏ tươi kéo dài từ trán xuống cằm nhuộm đỏ một nửa gương mặt cùng con mắt phải. Hắn đưa tay vuốt mặt, rồi lại tùy ý chùi vết máu lên bả vai, nhếch miệng buông lời khinh thường: “ Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy?”
Cổ Ma nằm bất động trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3645470/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.