Thiên Tâm mắt đối mắt Cổ Ma, trầm giọng hỏi: “ Rốt cuộc cô muốn gì?”
“ Muốn gì sao?” Cổ Ma xoay ngón tay uốn xoăn lọn tóc nhỏ, khóe miệng cong lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “ Thiên Tâm, cậu quả thật ngu ngốc hơn tôi tưởng. Với cái thứ võ công mèo cào này của cậu, làm sao có chuyện cậu tùy ý ra vào Nguyệt Vọng Tinh để trộm Dạ Nguyệt Kiếm mà thần không biết quỷ không hay. Hôm nay tôi đến đây để gặp cậu, phần là vì muốn đoạt lại bảo kiếm, phần là vì muốn đích thân diệt trừ mầm họa. Vì vậy, cậu đừng trách tôi ra tay độc ác đấy.”
Cổ Ma động thủ.
Vô số kim châm được tẩm độc nương theo lực đạo cánh tay mà phóng thẳng về phía trước. Trong tình thế nguy cấp, Thiên Tâm chỉ kịp đẩy ngã Tấn Tài, bản thân lựa chọn làm lá chắn mà hứng trọn số kim châm kia. Tấn Tài núp sau bóng lưng quật cường của Thiên Tâm, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ở cự ly gần nhất, hắn sợ đến đổi hai mắt mở to, mặt mày xám ngoét, hô hấp lập tức đình trệ.
Phập! Phập!
Nón lá chắn trước ngực bị kim châm cắm sâu đến quá nửa, Thiên Tâm tùy ý ném chiếc nón sang một bên, nhỏ giọng căn dặn Tấn Tài: “ Tôi sẽ cầm chân cô ta, anh mau dẫn anh Hiệp và anh Mạnh rời khỏi chỗ này.
"
‘Không được, tôi không thể để cậu một mình ở đây”
“ Hai người kia đã bị thương, nếu anh mãi chần chừ, chúng ta đều sẽ phải bỏ mạng tại đây.” Cảm nhận người sau lưng chưa muốn rời đi, Thiên Tâm lên tiếng trấn an: “ Yên tâm, tôi sẽ không chết.”
“ Cẩn thận.” Tấn Tài chạy đến chỗ Nghĩa Hiệp và Mạnh.“ Đúng là huynh đệ tình thâm.” Cổ Ma hất tay một cái, mười tên hắc y nhân khác lập tức xuất hiện quỳ dưới chân nàng. Nàng lạnh lùng ra lệnh: “ Lột da chúng làm thành lồng đèn cho ta.
"RO".
Chỉ còn lại Thiên Tâm và Cổ Ma trên cánh đồng hoa dại.
Thiên Tâm quét mắt trái phải một lượt, đột nhiên hỏi Cổ Ma: “ Cô giết tôi tại đây không sợ bị ai đó nhìn thấy sao?”
Cổ Ma không hề để ý đến ẩn ý trong lời nói của Thiên Tâm, vênh mặt trả lời: “ Ở đây không có người, đừng nói là giết, cho dù tôi có phanh thây cậu thành trăm mảnh rồi trực tiếp ném xuống sông thì cũng chẳng ai chú ý.
“ Vậy sao?”
Tiếng “ong ong” lướt qua màng nhĩ Cổ Ma, nụ cười trên môi lập tức cứng cờ, nàng trợn mắt nhìn về phía Thiên Tâm, dường như khó có thể chấp nhận sự thật này.
Trong con ngươi trong veo tựa mặt hồ, hình ảnh Dạ Nguyệt kiếm trượt xuống từ ống tay áo rồi nằm gọn trong tay Thiên Tâm, lưỡi kiếm rực sắc vàng khế rung lên rồi chốc im bặt như đang mô tả tâm trạng hiện tại của nàng.
‘Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra!”
Cổ Ma phát điên rồi, nàng cứ lặp lại lời nói nhiều lần, tơ máu nổi chằng chịt trong mắt, hận không thể một chiêu xé xác Thiên Tâm. Nàng đến nằm mơ cũng muốn rạch nát bức tranh trong căn nhà nhỏ kia, phá hủy đi đoạn ký ức về Thiên Hương trong tâm trí thiếu gia nàng. Nàng đã từng cho thiếu gia uống thuốc mất ký ức, thậm chí hạ độc Vô Du vào nước trà hằng ngày của hắn, nhưng cớ sao hắn lại chẳng thể nào quên đi hình bóng của người con gái đã chết đi, thậm chí lại càng lúc càng say mê nàng ta như điếu đổ. Mãi cho đến khi thiếu gia dẫn theo Thiên Tâm cùng trở về Nguyệt Vọng Tinh, với trực giác của nữ nhân, Cổ Ma đã ẩn ẩn cảm nhận có điều gì đó không đúng, nhưng vì quá nông nóng diệt trừ hắn mà khiến nàng lại mắc phải sai lầm lớn.
Nàng đã quên kiểm tra giới tính của hắn!
Mà người giờ đây đang đứng trước mặt nàng trông thật giống Thiên Hương, chỉ cần một phần khí phách cùng động tác cầm kiếm kia, nàng tin chắc rằng hắn chính là Thiên Hương mà thiếu gia vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
“ Thiên Hương, hóa ra cô vẫn còn sống.
“ Ồ... Để cô phát hiện rồi?”
“ Nếu cô đã tự nhận, vậy thì cô càng không thể sống trên đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]