Lão bà ngồi bên mép giường, đưa tô cơm về phía Thiên Tâm, ân cần hỏi: “ Con thấy trong người thế nào rồi?”
“ Xin hỏi bà là?”
“ Con đừng dùng ngữ điệu xa lạ như vậy để nói chuyện với mẹ, cũng đừng dùng ánh mắt đó để nhìn mẹ. Mẹ biết là mẹ có lỗi với con, nhưng thật sự là mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
“ Tốt cho con?” Thiên Tâm hỏi lão bà, cũng như đang tự hỏi chính bản thân hắn, “ Nếu mẹ đã là mẹ của con, vậy thì mẹ hãy trả lời con, con là ai? Tại sao con lại ở nơi này? Và tại sao chân con bị xích lại?”
Lão bà nặn ra vài giọt nước mắt, đau lòng nói: “ Đứa con số khổ của mẹ, con lại phát bệnh nữa rồi, mẹ phải làm sao mới có thể cứu được con đây?”
Đôi bàn tay gầy guộc nhăn nheo chộp lấy bàn tay Thiên Tâm, tiếng nấc nghẹn vang vong trong hang động, lão bà kể lể: “ Mẹ biết con bị bệnh nặng, nhưng không ngờ căn bệnh này lại khiến con mất trí nhớ, mỗi lần tỉnh dậy liền sẽ quên hết mọi chuyện. Con tên Thái Hòa, 20 tuổi, hai năm trước con đột nhiên mất tích, mãi đến mấy tháng sau thì con mới tự mình trở về nhà. Con có nói với mẹ rằng con bị người khác hạ độc, loại độc này khiến con không thể tự làm chủ hành vi, trí nhớ cũng theo đó mà sa sút dần. Vì sợ con nghĩ quẩn tự sát, bất đắc dĩ mẹ mới phải nhốt con tại nơi này. Con đừng oán giận mẹ nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3537724/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.