Hai bình rượu cụng vào nhau, Thuấn Đại Phong hỏi Lý Việt Bân: “ Ngài thấy em gái tôi thế nào? Hấp dẫn chứ?”
Lý Việt Bân mỉm cười hỏi ngược lại: “ Ngài muốn tôi trả lời như thế nào?”
“ Đương nhiên là nói lời thật lòng.” Thuấn Đại Phong sảng khoái trả lời.
Lý Việt Bân cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn, một lúc sau mới trả lời: “ Tam công chúa quả xứng với bốn chữ ‘ Tuyệt sắc giai nhân’.”
Thuấn Đại Phong đặt mạnh bình rượu xuống bàn, dường như không mấy hài lòng với câu trả lời đầy văn chương của Lý Việt Bân: “ Chúng ta đều là nam nhân, trước mặt nhau cần gì phải dùng lời hoa mỹ. Nếu nhị hoàng tử đã ngại mở lời, vậy để tôi thay ngài nói.”
Thuấn Đại Phong dùng ngón tay vẽ thành vòng tròn trên bức họa chân dung, tiếp tục nói: “ Em gái tôi chính là là đệ nhất mỹ nhân tại Mạt quốc. Ngài nhìn xem, ngực nở eo thon, hông to chân dài, bản tính nhút nhát trời sinh, chắc chắn sẽ là một hiền thê an phận thủ thường.”
Lý Việt Bân nhìn Thuấn Đại Phong, lời nói mang theo ý cười: “ Với tính cánh hiện tại của nàng ấy, há chẳng phải sẽ chịu nhiều thiệt thòi ở nơi đất khách quê người sao?”
“ Thì sao?” Thuấn Đại Phong ngước cổ uống vài ngụm rượu mát, “ Nữ nhân thì phải nên như thế, thông minh quá cũng không tốt.”
Lý Việt Bân lén liếc nhìn Thuấn Đại Phong, nụ cười hòa nhã từ lúc nào đã biến thành nụ cười đầy kinh miệt. Hắn kính rượu với Thuấn Đại Phong, lại nhìn bức tranh trên bàn, khẽ nói thầm một câu: Nàng ấy thật bất hạnh khi có người anh trai như hắn.
Quản Huyền Môn.
Mỹ Liên đóng lại hòm thuốc, xoay người nói với Huân Phong: “ Độc tố trên người Diễm Quỳnh đã được giải, qua thêm vài ngày dưỡng thương liền sẽ khỏi hẳn.”
“ Cảm ơn.”
“ Bớt nói lời khách sáo lại, cậu làm tôi nổi cả da gà đây này.” Mỹ Liên đeo hòm thuốc bên vai, đứng đối diện Huân Phong, phồng má trách cứ, “ Huân Phong à, cậu làm ơn thương cho cái thân tàn của cậu với, nếu không nhờ Bạch Vĩ cho cậu uống Hoàn Dương Tán, e rằng cậu đã nằm yên nghỉ trong quan tài rồi. Có ai như câu không, một thân trọng thương, độc tố thì ngấm vào máu, vậy mà cậu còn dám cưỡng chế sử dụng nội lực. Cậu đây là đang chê bản thân sống lâu sao?”
Huân Phong im lặng không trả lời, Mỹ Liên thấy thế cũng chỉ biết ngửa mặt nhìn trời. Kiếp trước nàng có đắc tội gì hắn hay không, cớ sao đến kiếp này ông trời lại để hắn trở thành đồng liêu của nàng chứ. Nếu nàng còn ở lại đây với hắn thêm một lúc nữa, chắc chắn cái đầu của nàng sẽ bị hắn chọc lủng mất.
Mỹ Liên lấy ra một lọ thuốc ném vào lồng ngực Huân Phong, lời nói mang theo chút giận dỗi: “ Đành biết làm sao bây giờ, cậu nhỏ hơn tôi 3 tuổi, cũng xem như là em trai của tôi, tôi chỉ có thể giảm bớt giá tiền cho cậu. 10 lượng 5 quan tiền, tuyệt không thể thấp hơn.”
Huân Phong bị nét mặt của Mỹ Liên chọc cười, hắn vờ ho vài cái, phối hợp nói: “ 10 lượng 3 quan tiền, có bán hay không?”
“ Điên à! Lọ thuốc này tốn của tôi biết bao nhiêu dược liệu quý giá, một lần luyện thuốc chỉ có thể tạo ra 5 viên, riêng cái lọ trên tay cậu đã là 3 viên rồi. Cậu thử đi ra ngoài chợ đen hỏi giá xem, 1 viên Thoát Cốt Đơn có giá hơn 50 lượng, thế mà người ta còn tranh nhau mua đến sức đầu mẻ trán. Ai đời lại trả giá khét như cậu cơ chứ!”
“ Không được thì thôi.” Huân Phong lấy một tờ ngân phiếu đưa cho Mỹ Liên, tiếp lời, “ Tiền nào của đó, chị cứ bán đúng như giá bên ngoài.”
Mỹ Liên cười híp cả mắt, sau khi cất tờ ngân phiếu vào trong lồng ngực, nàng cẩn thận dặn dò Huân Phong thêm vài câu, xong xuôi thì mới an tâm rời khỏi phòng.
Huân Phong nhìn Diễm Quỳnh đang nằm trên giường, gương mặt nàng đã hồng thuận như trước, đôi môi khô nứt đã dần lấy lại độ đàn hồi. Hắn tiến đến ngồi bên mép giường, chôn chặt bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]