Trải qua 2 ngày đi đường, Thiên Tâm và Huân Phong đã có mặt tại vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Nhìn từ xa, gần trăm túp lều nhỏ được đặt liền kề nhau, đoàn người Bạch Vĩ đang ngồi xổm trên mặt đất, say sưa gặm lấy miếng lương khô nhạt nhẽo trên tay.
Huân Phong tiến về phía trước, từng bước chân nặng nề như bị đeo tạ, đôi môi nứt nẻ trông thật nổi bật trên nền mặt nhợt nhạt.
Đám đông đang tám chuyện đột ngột dừng lại, vài tên thuộc hạ tò mò nhìn về hướng phát ra tiến động, khi nhận ra đó là Huân Phong, bọn họ liền vội vàng chạy tới đón người.
Huân Phong được an bài trong một túp lều nhỏ nằm gần túp lều lớn của Bạch Vĩ. Trong tiết trời thoáng đãng ban trưa, Bạch Vĩ đóng lại hòm thuốc, dùng khăn khô lau sạch mười ngón tay, mới an tâm ngồi bên cạnh Huân Phong. Vết thương trên người hắn vốn dĩ không có gì đáng ngại, chỉ cần khử trùng và băng bó cẩn thận, một thời gian ngắn sẽ tự động hồi phục. Điều đáng nói ở đây chính là lượng độc tố còn sót lại trên người hắn, mặc dù Bạch Vĩ đã cho hắn uống Hoàn Dương Tán, nhưng dựa vào biểu hiện đau đớn của Huân Phong, e rằng độc tố đã thấm vào trong máu, khó mà trị được tận gốc.
Bạch Vĩ lấy khăn mềm ra khỏi miệng Huân Phong, lại lấy một cái khăn khác thấm hết mồ hôi trên trán hắn, ân cần hỏi han: “ Cảm thấy thế nào rồi?”
Huân Phong nuốt nước miếng, lời nói mang theo sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3512457/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.