Bạch Vĩ bước đến bậc thềm, đôi mắt mơ màng nhìn về cánh cửa chính đã đóng kín, lời nói mang theo ý cười: “ Điểm tâm, mở cửa nào!”
Cách cửa chính lộ ra một khoảng trống, Thiên Tâm ló cái đầu nhỏ ra ngoài, Cổ Ma đã biến mất, thay vào đó là thân hình xiên vẹo không vững vàng của Bạch Vĩ.
“ Anh Vĩ, anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy? Uống kiểu gì mà say xỉn đến mức này?”
“ Hôm nay… tôi thật sự rất vui… Nè, tôi có mua cho anh một bình rượu… mơ. Anh uống đi… ngon lắm… rất ngon.”
Bạch Vĩ nhanh chóng đẩy bình rượu mơ vào tay Thiên Tâm, nụ cười ngây ngô cứ mãi treo trên gương mặt đỏ bừng vì men rượu. Thiên Tâm im lặng quan sát hành động tiếp theo của Bạch Vĩ, chỉ thấy hắn lấy từ trong người ra một túi keo ngọt, vụng về mở miệng túi, bóc lấy một nắm kẹo rồi chìa ra trước mặt Thiên Tâm.
“ Anh Vĩ, anh say lắm rồi.” Thiên Tâm đặt bình rượu lên trên bàn, hắn khoác chăn mỏng lên người Bạch Vĩ, tắc lưỡi phàn nàn: “ Nhậu xỉn rồi thì đi ngủ đi, lầm bầm cái gì không biết nữa!”
Bạch Vĩ cúi đầu nhìn Thiên Tâm đang nhón chân đắp chăn cho mình, cỗ ấm áp quen thuộc lại một lần nữa càn quét lý trí hắn, nấu chảy con tim hắn. Đôi mắt của hắn đã bị hơn men làm mờ, hắn giờ đây đã không thể nào phân biệt được người trước mặt là Thiên Tâm hay Thiên Hương.
Một giọt nước rơi vào mu bàn tay Thiên Tâm, Thiên Tâm ngỡ ngàng nhìn về đôi mắt của Bạch Vĩ. Trong ánh nến lấp lóe, đôi mắt hắn hiện rõ sự bất lực cùng tủi thân, hai hàng lệ trải dài trên gương mặt tuấn mỹ, từng giọt lệ trong trẻo mong manh tựa pha lê, cứ thế rơi xuống rồi vỡ vụ trên mặt sàn. Bạch Vĩ hung hăng kéo Thiên Tâm vào trong lòng, hắn khom lưng chôn mặt vào hõm cổ Thiên Tâm, tham lam hít lấy mùi thuốc thoang thoảng dễ chịu.
Thiên Tâm không nghĩ gì nhiều, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rắn chắc của Bạch Vĩ, nhỏ giọng an ủi: “ Anh Vĩ, anh muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc xong thì nhớ chuẩn bị cho tôi một bộ y phục khác.”
Vòng tay Bạch Vĩ càng siết chặt Thiên Tâm hơn, bên tai Thiên Tâm phút chốc truyền đến tiếng khóc nức nở, vạt áo bên vai theo thời gian cũng đã thấm đầy nước mắt.
Trong đêm trăng sáng, ngay tại một tiểu viện nhỏ đặt tại phía Tây Nam, có hai nam tử đang ôm chầm lấy nhau, lục y nam tử dáng người nhỏ bé đang ra sức vỗ về bạch y nam tử cao lớn. Mặc cho đôi mắt đã sưng vù mọng nước, Bạch Vĩ vẫn không có ý định muốn buông Thiên Tâm ra, mãi đến khi Thiên Tâm lên tiếng nhắc nhở, Bạch Vĩ mới luyến tiếc thu lại cánh tay, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Cổ Ma thật sự rất thông minh, trước khi nàng ta rời đi còn không quên thu lại tất cả số kim châm đã phóng ra trước đó. Thiên Tâm nhìn hai trái cóc lớn đang nằm trên mặt đất, lại nhìn về chén muối ớt đã bị đánh vỡ dưới gốc cây.
Bạch Vĩ nhìn theo ánh mắt của Thiên Tâm, khàn giọng hỏi: “ Sao vậy?”
“ Không có gì. Anh cứ ngồi ở đây đợi tôi, tôi vào trong bếp làm lại chén muối ớt.”
“ Cái chén ngoài kia là cái gì?”
“ Cái chén đó lúc nãy tôi dùng để đựng muối ớt, ban nãy bất cẩn nên làm vỡ rồi.”
“ À.”
“ Anh ngồi yên ở đây, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”
“ Điểm tâm muốn đi đâu?”
“ Đi làm chén muốn ớt.”
“ Làm chén muối ớt để làm gì?”
Thiên Tâm chỉ tay về hai trái cóc lớn, bất mãn trả lời: “ Để ăn cóc chứ làm gì! Sao anh hỏi lắm thế.”
Bạch Vĩ không dám hỏi nữa, hắn cúi đầu, hai tay vò vạt áo. Thiên Tâm mặc kệ Bạch Vĩ, xoay người tiến về căn bếp nhỏ, chưa hết thời gian một khắc đã thấy hắn bước chân ra ngoài, trên tay là một con dao gọt trái cây và một chén muối ớt.
Thiên Tâm nhặt hai trái cóc lên, dùng miệng thổi bay đi lớp cát bụi dính bên ngoài, sau đó lại dùng dao để gọt bỏ đi phần vỏ bên ngoài.
Dưới mái hiên, Bạch Vĩ ngồi cạnh Thiên Tâm, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang cầm dao của Thiên Tâm, tò mò hỏi: “ Điểm tâm thuận tay trái à?”
Thiên Tâm vừa gọt cóc vừa trả lời: “ Không, tôi thuận cả hai tay.”
“ À…” Bạch Vĩ kéo dài một hơi, “ Lúc trước tôi có quen một người, người ấy cũng thuận hai tay, nhưng vẫn sẽ thiên về tay trái hơn.”
“ Những người thuận tay trái thường rất thông minh, người bạn kia của anh chắc hẳn là một người xuất chúng.”
“ Nói rất đúng.” Bạch Vĩ vẻ mặt đầy tự hào, nâng giọng nói, “ 3 tuổi đã hiểu được mặt chữ, 6 tuổi đã thành thạo phi tiêu, 9 tuổi đã học thuộc kiếm thuật. Chưa hết, người ấy còn biết thổi sáo, biết bắt cá, biết bày trò,… Thật sự là một con người thú vị.”
Thiên Tâm tấm tắc khen: “ Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Bạch Vĩ mỉm cười, đưa tay đón lấy miếng cóc đã được cắt sẵn, vui vẻ kể chuyện:
“ Tiểu viện này được xây dựng mô phỏng theo nơi mà người ấy từng ở, từng cành cây ngọn cỏ đều giống hệt như đúc. Đáng tiếc, cảnh còn người mất, chỉ có thời gian là minh chứng chứng minh người ấy từng tồn tại.
“ Vào 10 năm trước, có một đàn ong mật làm tổ trên cây táo. Vào một ngày đẹp trời, mọi người vì tiếng hét thất thanh của người ấy mà ồ ạt kéo nhau chạy đến đây, kết quả lại bị đám ong vỡ tổ chích đến mức sưng hết mặt mũi, nhìn chẳng khác gì đầu heo.
“ Anh có thấy một khoảng đất trống ngay bên cạnh cây táo không, ngay cạnh đó còn có một cái xẻng nhỏ dùng để đào đất. Người ấy hồi nhỏ rất thích đào đất chôn kho báu, sau đó sẽ vẽ ra bản đồ và mời mọi người cùng truy tìm kho báo. Kho báu có thể là một chiếc lọ chứa vài đồng xu, cũng có thể là một chiếc hộp chứa vài viên đá được sơn nhiều màu sắc. Mặc dù giá trị của kho báu không lớn, nhưng tất cả mọi người đều rất vui vì đã đào được nó. Anh biết vì sao không, bởi vì đi kèm với kho báo chính là một món quà vô giá khác.”
Bạch Vĩ mường tượng lại cảnh tượng khi ấy, khoảng khắc anh tìm được chiếc hộp nhỏ đựng những viên đá nhiều màu sắc, Thiên Hương liền lập tức ôm chầm lấy anh, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong trẻo tựa hồ nước mùa thu, giọng nói non nớt mang theo sự phấn khích: “ Anh Vĩ giỏi quá, anh tìm được kho báu rồi.”
Bạch Vĩ đưa tay xoa đầu Thiên Hương, lời nói mang theo tầng ý nghĩa khác: “ Ừ, anh đã tìm được kho báu của riêng mình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]