Thiên Tâm đi đến bên cửa sổ, dòng sông Lam được trang trí lồng đèn cùng thuyền hoa lộng lẫy, bên mép sông là những chiếc bàn gỗ đã kín ghế ngồi, người ra vào đông không tả hết.
“ Anh Tâm, anh không trách em vì đã nói dối mọi người sao?”
“ Vì sao anh phải trách em?”
“ Bởi vì em đã nói dối về xuất thân của mình.”
“ À, chuyện này à. Anh không để bụng đâu, em yên tâm.”
Lệ Hoa đứng bên cạnh Thiên Tâm, nàng vò vò khăn tay, ấp úng mở lời. Thiên Tâm là người hiểu rõ trước sau, không bao giờ nói ra quan điểm khi chỉ thấy được một mặt của vấn đề. Đối với hắn, sự mù quáng trong nhận thức sẽ dẫn đến sự ngu ngốc trong lời nói.
Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào mặt sông Lam, lại vô tình mở ra một đường hầm kí ức sâu thẳm dẫn hắn quay trở về thời điểm của 5 năm trước. Cơn mưa tầm tã cuốn trôi máu và mạng sống của từng người bên cạnh hắn. Người hắn tưởng như ruột thịt lại thẳng thắn uy hiếp mạng sống của hắn, ép hắn lựa chọn phương thức cực đoan nhất. Liệu đứng sau tất thảy mọi chuyện là gì, có đúng như những gì mà đôi mắt này đã chứng kiến?
Thiên Tâm hỏi Lệ Hoa: “ Lệ Hoa, có người kể rằng thanh lâu này cách đây không lâu đã từng xảy ra một vụ án mạng, nghe nói nữ nha hoàn hầu cận Kim tú bà là hung thủ gây ra vụ án này. Theo em, điều này có phải là sự thật?”
Lệ Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3491823/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.