Cô giật mình, không khỏi chớp mắt rồi cô nhanh chóng lảng tránh bằng cách né qua một bên mà đi tiếp, ai ngờ anh ấy giữ tay cô lại rồi kéo vào xe.
- Cô có việc gì thế? Nghỉ cũng không báo một tiếng.
Cô ngập ngừng, nhưng nhìn vào ánh mắt vô cùng kiên định của anh ấy nên bèn trả lời:
- Tôi đi tìm đứa em nên không báo với giám đốc. Mong giám đốc thứ lỗi.
Anh ấy nghe được lý do đó nên đã thông cảm cho, giơ tay búng vào trán cô một cái rồi bảo:
- Thật tình… để đó tôi nhờ người tìm cho cô, cô cứ đi làm, tránh ảnh hưởng công việc.
Cô mở tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp nói:
- Giám… giám đốc… anh…
Anh ấy trừng mắt với cô, hỏi:
- Cái gì? Nghe lời đi. Cô ăn gì chưa?
Cô lắc đầu, anh ấy mới búng vào trán cô một cái nữa. Thốn mà muốn hét vỡ bờ đê. Anh ấy khởi động xe rồi phóng đi, cô vội vàng thắt dây an toàn. Cả hai ghé một quán cơm gần đó để mua. Anh ấy đưa cho cô một hộp rồi dặn dò:
- Lo mà ăn vào.
- Vâng. Đúng là được giám đốc lo lắng còn gì bằng.
- Vậy cố gắng làm việc đi. Giờ tôi sẽ chở cô về, chiều nay lo mà đi làm đấy.
- Vâng.
...
Lúc về tới nhà, Thế Vũ nghe một tiếng hét kinh thiên động địa ở bên trong, anh thấy mấy chú chim nhỏ đều bay tán loạn cả lên, hàng xóm kiểu ló mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-hoa-thien-sac/3568309/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.