Trước khi anh đi, cô đưa cây trâm tịnh đầu song điệp cho anh. Tất quả quá khứ đều bị cô vứt bỏ sau khi cưới Vinh tiên sinh, hắn mua cho cô trang sức quần áo mới, chỉ mỗi cây trâm này, cô thật lòng luyến tiếc, vậy nên trước sau không vứt. Nó là thứ duy nhất thuộc về cô.
Tặng nhau tín vật – đây là chi tiết thường gặp trong kịch Nam, không ngờ cũng có một ngày cô dùng tới. Những người tân thời như họ đáng ra không hợp với kiểu này, nhưng đây lại là tấm lòng chân thành nhất của cô.
Sau đó, hai người thấu hiểu tâm ý của nhau, gắn bó như keo sơn. Biết rõ là đại nghịch bất đạo, ngàn lần không nên vạn lần không thể, nhưng tình yêu như mật đường, nếm qua sẽ nghiện, đúng là bất kể thế nào cũng không thể chia cắt.
Dần dần, ngay cả tâm tư đối phó với Vinh tiên sinh của Bạch Mạt Lị cũng lãnh đạm, mỗi khi hắn nằm trên người cô gọi “A Thúy”, cô cảm thấy vô cùng căm ghét. Nếu người trong lòng hắn không phải cô, người trong lòng cô không phải hắn, vì sao lại phải dính lấy nhau, nằm trên một giường, làm bộ như hai người thân thiết nhất?
Tô tiên sinh cũng dần dần không chịu nổi việc cô gặp Vinh tiên sinh. Mỗi lần Vinh tiên sinh đến biệt thự nhỏ trên đường Vĩnh Phúc, ngày hôm sau nhất định anh sẽ đến, yêu cô dữ dội, mãnh liệt, kiểu gì cũng bắt cô phải cầu xin mới bỏ qua. Lúc anh muốn cô, bắt buộc cô phải nói “em yêu anh”, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-hoa-nhai/2584320/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.