Phu xe bắt đầu kéo, cô hơi vén rèm lên, trời đất mờ mịt, thi thoảng có vài giọt mưa lạnh hắt vào, dính lên bàn tay cô, âm ỉ đau… đúng là bị bỏng…
Một thành thị lớn như vậy, ngước mắt chẳng thấy người thân,[1] không biết tìm ai tới giãi bày.
Đương lúc thương tâm, đột nhiên một người vén rèm che mưa lên, cả người ẩm ướt, mau mắn chui vào, không khách khí chen chúc bên cạnh cô. Cô khẽ “ôi” một tiếng, bộ âu phục bằng dạ của người kia chà qua miệng vết thương của cô.
“Tiểu thư…” Phu xe bên ngoài ngừng kéo, không biết làm sao.
Cô nhẹ nhàng bảo: “Không sao, ông cứ đi tiếp đi.”
Quay đầu nhìn, người nọ một tay chỉ ra ngoài rèm, một tay giơ ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Thứ khiến cô quyết định tin tưởng anh ta trong tích tắc, chính là ánh mắt.
Dường như cô đã từng thấy nó… cặp mắt đẹp đến lạ thường, tựa như dải ngân hà vắt ngang trời, xa xôi biến ảo, dụ dỗ người sa ngã. Cô chưa từng gặp một người đàn ông có ánh mắt đẹp như thế, sự bi thương và vui sướng thoáng dâng trào khiến cô cơ hồ không kiềm chế được.
Ngoài đường có tiếng bước chân dồn dập, phụ họa thêm tiếng hô hoán, hình như gọi “cậu hai”, hoặc là “cậu năm” gì đó. Bạch Mạt Lị lén nhìn ra ngoài, thấy một đám người nhảy vào cửa hàng tơ lụa làm loạn, không khỏi lè lưỡi rụt đầu về, phân phó phu xe đi đường vòng, không đi đường Vĩnh Phúc nữa, đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-hoa-nhai/2584313/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.