“An Thần ngươi nói đi? Tên Dạ Trạch Vũ kia tại sao lại có thể học được tiếng Anh?” “Tiếng Anh?” An Thần không hiểu nhìn vẻ mặt chỉ trích của nữ chủ nhân cùng Mặc Duy đang ngồi bên cạnh cũng không hiểu nàng nói gì. “Tiếng nước ngoài…” “Oh, là Hoàng Thượng ah, Hoàng Thượng tìm người nước ngoài dạy các hoàng tử học, cũng cho gia cùng đi nghe(nguyên văn: bàng thính: chỉ nghe mà không được học trực tiếp, chắc tại anh nam chủ không được làm hoàng tử, chỉ được nghe thôi!) .” An Thần hiểu rõ cười cười, nói. Ta oán hận nghiến răng nghiến lợi, lại bị câu hỏi của Mặc Duy bên cạnh đoạt đi tất cả tức giận, “Vì sao muội phu(muội phu: em rể)có thể học cùng các hoàng tử?” Ta vội vàng lôi Mặc Duy đi, nói cho có lệ “Đại khái là nhìn bộ dạng hắn có vẻ tuấn tú đi.” Vô nghĩa, đương nhiên là vì hắn cũng là con của hoàng đế rồi. Nhưng mà vừa rồi quả thực sợ tới mức làm ta đổ mồ hôi lạnh, nếu không may để hắn thuận đường biết thân thế của Dạ Trạch Vũ, A men, thế chiến lần thứ ba sẽ ở trước mắt ta mà nổ ra… Mặc Duy buồn cười nói “Cái đó và bộ dạng tuấn tú của hắn có quan hệ gì chứ? Nhưng muội phu quả thật so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần.” Ta nghe vậy, đi đến ần hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới “Huynh không phải là BL(BL: từ viết tắt thường dùng trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, nghĩa là “đồng tính nam” ) đấy chứ? Ta cảnh cáo huynh nha, đừng có mà mơ tưởng đến lão công của ta.” Mặc Duy đầu tiên là mê mang, lại nghe được nửa câu sau của ta, cũng hiểu được một chút, hắn trừng mắt liếc ta một cái “Hồ ngôn loạn ngữ. Tại sao ta lại là đoạn tay áo chi phích(*)?” Ta ha ha cười “Không phải thì tốt rồi.” “Muội vừa rồi còn chưa nói, vì sao chuyện kia cùng bề ngoài tuấn tú của muội phu có liên quan?” Ta đảo cặp mắt trắng dã, thật đúng là không dứt được, ta tiếp tục đi tiếp vài bước “Có lẽ Hoàng Thượng đối với hắn tốt như vậy là muốn hắn làm con rể của mình rồi.” Đúng đúng, lấy cớ này là quá chu toàn, bộ dạng của Dạ Trạch Vũ mị hoặc như vậy, chắc hắn cũng câu dẫn được không ít công chúa đi. “Uhm, trở về phải tra hỏi hắn thật kĩ mới được, nếu không hắn cho ta đội nón xanh lúc nào không biết.” “Tiểu muội, nếu muội phu muốn nạp thiếp, tuy rằng không ổn, nhưng muội cũng không thể can thiệp, biết chưa? Huống chi nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là bình thường, nếu có thêm vài cái tiểu thiếp, đối với muội mà nói cũng không phải không tốt.” Ta quay đầu lại trừng hắn “Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao chính là không cho hắn chạm vào nữ nhân khác, mặc kệ là nón xanh, khăn trùm đầu xanh, cũng không được cho ta mang!” “Tiểu muội…” “Ta không nghe!” “Tiểu muội…” “Ta không ở đây…” “…” “Ta chết rồi …” “Phu nhân…” An Ninh thở hồng hộc chạy đến, ta thuận tiện đưa nàng cái khăn tay, “Làm gì mà vội vàng thế, trước lau mồ hôi đi.” An Ninh thở chậm lại, lắc đầu “Nô tỳ không có việc gì, phu nhân, trong cung đưa tới thiếp mời, mời…” “Chẳng lẽ bọn họ không biết gia nhà các ngươi đã ra ngoài sao?” “Không phải ah, phu nhân, là thiếp mời phu nhân.” An Ninh đem bái thiếp đưa cho ta, ta một tay tiếp nhận lấy “Cái gì? Tìm ta, không thể nào? Ta lại không biết là ai… Hân Di quận chúa? Là nhân vật nào ah?” Ta nhìn hướng An Ninh, nghiêm mặt “Hay là nàng và gia nhà các ngươi đã từng qua lại?” Ta hừ lạnh một tiếng, nữ nhân có xuất thân tốt thế này, nhất định không có ý tốt rồi. Ngươi xem, thế này mới nói lên, oanh oanh yến yến đều ở đây, lần này là cái quận chúa gì gì đó, còn lần sau thì sao? Nam nhân này đúng là không để cho người ta bớt lo. “Hân Di quận chúa hình như là trưởng nữ của đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, bởi vì đại tướng quân chiến công hiển hách, cho nên mới có thể phong trưởng nữ này làm quận chúa, hoàng Thái Hậu thực thích nàng, cho nên vẫn mang bên người nuôi nấng, nhưng không phải nàng và Thái Hậu đang ở Ngũ Đài Sơn tĩnh tu sao? Tại sao đột nhiên trở lại?” Ta nhìn nàng nghĩ “Ngươi ngẫm lại xem ta và gia nhà các ngươi thành thân được bao lâu rồi?” An Ninh đau đầu hừ một tiếng, “Cũng được một tháng rồi.” “Nhiều ngày như vậy cũng đủ để nàng biết được tin tức, thuyết phục Thái Hậu, nên đã trở lại thôi.” Nhìn bộ mặt ngây ngốc của An Ninh, ta thở dài, chỉ muốn đem cái thiếp mời chết tiệt kia xé quách đi, nam nhân rất xinh đẹp quả nhiên chính là tội nghiệt, họa thủy! Ta muốn hủy dung của ngươi! Một đao không đủ thì hai đao, hai đao không đủ thì ba đao, xem ngươi có thể tùy tiện ra ngoài câu dẫn nữ nhân nữa không! “Phu nhân, vậy nên làm thế nào cho phải?” An Ninh cười hỏi, bộ dạng như rất muốn xem kịch vui. Ta gõ gõ đầu nàng, nghe được nàng ôi một tiếng mới vừa lòng thu tay lại, ta đi về phòng, “Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Dùng biện pháp hòa bình thôi! Người ta là quận chúa thân phận cao quý lại mang bái thiếp đi mời ta, không đi ngược lại không phải là để cho người ta xuống võ mồm sao? Ta rất muốn nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nói gì với ta? Được An Ninh tận tình chỉ bảo ta rốt cuộc cũng có chút ít kiến thức trang điểm, cuối cùng là Thu Ngữ giúp ta chỉnh trang, ta lại đi đến trước cái gương mờ nhạt kia nhìn ngắm cả buổi, “Được rồi, cũng không tệ lắm, có thể đi ra ngoài gặp người.” “Phu nhân à, phu nhân thế này không phải chỉ có thể đi ra ngoài gặp người đâu, quả thực là “Hào quang” bắn ra bốn phía rồi.” An Ninh tức giận liếc ta đầu đầy kim sức(đồ trang sức bằng vàng),làm cái động tác chói mắt. Ta làm bộ xấu hổ nở nụ cười, tháo cây trâm đang lung lay sắp đổ trên đầu xuống, “Thu Ngữ, ngươi giúp ta chọn đi… uhm… Một cây trâm mộc mạc khác biệt ấy.” Quay đầu lại liếc An Ninh một cái, ta bất mãn lẩm bẩm nói “Nữ nhân đáng chết này dám mê trai đẹp sao!” Đem lời nói của mọi người bỏ hết, ta nghiêm túc nhìn An Ninh “An Ninh, ngươi thành thật nói cho ta biết, trước khi gia và ta thành thân, thật sự không có dây dưa với cô nương nào sao? Bao gồm công chúa a, quận chúa nữa?” An Ninh cười yếu ớt thay ta sửa sang lại quần áo “Phu nhân tốt của ta ạ, bây giờ phu nhân còn không biết tình cảm của gia với ngài sao? Gia là nam nhân có thể không thương hoặc là thương, nhưng nếu đã yêu thương thì không bao giờ thay đổi. Huống chi, trước kia gia chỉ một lòng làm vào nhiệm vụ Hoàng Thượng sai bảo, dường như cả năm đều ở bên ngoài hối hả ngược xuôi, cũng rất ít tiếp xúc với các vị công chúa quận chúa. Còn nữa, phu nhân nhìn bộ mặt lạnh như băng của gia, có cô nương nào dám tới gần không, nhiều nhất cũng chỉ đứng xa xa ngắm nhìn thôi.” Ta nhẹ nhàng thở ra, ta chỉ sợ hắn giống tiểu thuyết Quỳnh Dao đem đến cho ta một người tình cũ, hiện tại xem ra, nam nhân này cũng rất tốt, ta hướng phía An Ninh cười cười “Cám ơn ngươi, những lời này giúp ta ổn định tinh thần rồi, nữ nhân mê trai đẹp đến một cái ta đuổi một cái, đến một đôi ta đuổi một đôi, đem các nàng đều đuổi đi thật xa, gia của các ngươi trở về nhà nhất định sẽ thấy ta là một thê tử hiền lành, ha ha!” An Ninh mở to hai mắt nhìn ta chằm chằm, không rõ hỏi “Canh chừng?” Ta vỗ vỗ bả vai nàng “Không phải, ta là nói trước kia vị trí này của ta có rất nhiều người để ý, nhưng những nữ nhân đó lại không tới gần hắn được, chỉ có ta mới có thể gần gũi bên cạnh hắn thôi.” Nói xong, ta nở nụ cười giả tạo nhìn nàng “Ngươi đối với mỹ nam tử sẽ không ý nghĩ kỳ quái chứ?” An Ninh thấy vẻ mặt vui đùa của ta, không có chút hoài nghi nào, cũng đơn giản nói “Có chứ, đương nhiên là có rồi, nhưng nô tỳ biết gia là ân nhân cứu mạng của huynh muội nô tỳ, giống như phụ mẫu tái sinh, nô tỳ sẽ vĩnh viễn hầu hạ gia, cho nên…” “Cho nên ngươi có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy.” “Vâng.” Ta nói xong đi về phía cửa lớn, cũng đến lúc ta phải nghênh đón chiến trường rồi. Hoàng đế chết tiệt, nam nhân của ta ở bên ngoài dốc sức làm việc; ta còn phải cùng quận chúa trong cung của ngươi đánh giặc, nhà chúng ta thật là không may mắn? Lại phải phục vụ hoàng đế như ngươi… Ta thở dài, An Ninh đỡ ta lên xe ngựa, An Ninh cũng ngồi lên, ngồi ở bên ngoài xe ngựa. Nghe mã phu thét to một tiếng, xe ngựa xóc nảy chậm rãi rời đi… Không lâu sau, ta vén màn xe dò xét bên ngoài “An Ninh.” “Chuyện gì, phu nhân.” “Ngươi về sau đừng nói Dạ Trạch Vũ là phụ mẫu tái sinh của ngươi nữa.” “Sao ạ?” “Ta nghe thấy là lạ, hắn là cha ngươi, chẳng lẽ ta còn là ngươi mẹ sao. Ta lại già như vậy sao?” “…” “Nô tỳ nói lỡ.” *** (*)”đoạn tay áo chi phích”: cái câu này có điển tích dài quá ==.==. Nhưng mà thôi mình cứ cho nó vào nhé =)) Câu này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp vì Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên và đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện anh ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lệnh cho Đổng Hiền theo sau mình hầu hạ. Từ đó Ai Đế đối với Đổng Hiền ngày càng sủng ái hơn. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Sau sự kiện đó, Đổng Hiền biết rằng hoàng đế có lòng yêu thương mình thật sự nên vô cùng cảm động. Nhưng để tránh những sự việc như vậy tái diễn, ông ta tổ chức một cuộc cải cách y phục trong hoàng cung. Ông ta là người đi đầu trong việc mặc loại y phục tay bó tà ngắn, vừa hoạt động thuận lợi, dễ dàng không giống tập quán trang phục của triều Hán về trước, lấy việc mặc áo lót rộng và ống tay dài làm đẹp. Cách cải cách này của Đổng Hiền trở thành một trào lưu trong hoàng cung. Các cung nữ phi tần đều tranh nhau học theo cách mặc của ông ta, cắt ống tay áo mặc một bộ đồ giản tiện và cho đó là mốt thời thượng. Để biểu hiện sự sủng ái của mình đối với Đổng Hiền, Ai Đế còn phong Đổng Cung là đại thần là một chức quan chuyên lo gỗ đá cho các công trình xây dựng. Ai Đế còn lệnh cho Đổng Cung xây dựng cho Đổng Hiền một tư dinh mới thật tráng lệ, quy mô vượt hơn hẳn các vị đại thần. Những ngọc lạ châu quý trong cung đều để cho Đổng Hiền tự chọn lấy, thậm chí nhiều đồ dùng của vua như giày, quần áo và xe ngựa đều dùng chung với Đổng Hiền. Vợ và em của Đổng Hiền nhiều lần được ban thưởng mà không rõ lý do vì sao. Ân sủng trong nội cung còn chưa đủ, Ai Đế còn muốn người được mình yêu thương có một địa vị đứng đầu trong triều chính. Ai Đế muốn phong Đổng Hiền tước hầu nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Sau đó vừa lúc thừa tướng Vương Gia chết, trong triều giảm đi một thế lực phản đối Đổng Hiền, Ai Đế đã bãi miễn chức Đại tư mã đang do một người họ ngoại đảm nhiệm, phong cho Đổng Hiền chức Đại tư mã. Đây là chức quan cao nhất trong triều đình nhà Hán. Đổng Hiền mới bước vào tuổi 22 mà đã đạt đến chức vị đó, quyền lực rất lớn, cơ hồ đã có thể chia đôi thiên hạ cùng với hoàng đế. Theo sử sách còn ghi chép lại thời đó có một vua của Hung Nô đến Trung Quốc để triều kiến hoàng đế triều Hán. Ông ta thấy người giữ chức Đại tư mã quyền lực nhất triều lại là một thiếu niên mỹ mạo tuấn tú, bất giác cảm thấy kinh hãi vô cùng. Khi ông ta hỏi dò, hoàng đế mới đáp rằng: “Tuy Đại tư mã tuổi còn rất trẻ nhưng là ngườiiền đức nhất nước này. Vì tài năng mới được thăng chức vị cao như vậy”. Kết quả là, Thiền Vu của Hung Nô tin đó là sự thật mới kính cẩn hướng về phía Đổng Hiền hành đại lễ còn chúc mừng hoàng đế triều Hán có được một hiền thần tuổi rất trẻ như Đổng Hiền. Sau đó, tình yêu của Ai Đế tựa hồ như không còn biết làm thể nào để tỏ sự sủng hạnh đặc biệt của mình đối với Đổng Hiền. Có một ngày, Ai Đế mở yến tại điện Kỳ Lân cùng chư thần, sau khi uống vài chun rượu, đột nhiên Ai Đế nhìn Đổng Hiền bằng đôi mắt đầy thâm tình rồi cười nói rằng: “Trẫm muốn theo vua Nghiêu vua Thuấn thực hiện việc nhường ngôi, liệu có được không?”. Ý của câu này chính là Ai Đế muốn học theo cách làm của các vua thời trước lấy ngôi vị của mình nhường lại cho Đổng Hiền. Một câu nói của thiên tử khiến cả triều văn võ bá quan ngỡ ngàng, nói cũng không thành lời. Đợi khi các đại thần tỉnh lại, một người mới tiến lên phía trước nói: “Thiên hạ này là thiên hạ của Cao hoàng đế chứ không phải là thiên hạ của bệ hạ. Bệ hạ chỉ là người kế thừa lại thiên hạ này của tổ tông mà thôi. Nếu truyền lại ngôi vị thì chỉ có thể truyền lại cho con cháu đời đời mà thôi. Bệ hạ là vua một nước, cần phải biết rằng thiên tử không nói đùa, cho nên ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy!”. Ai Đế nghe lời nói này, im lặng không nói thêm lời nào nữa nhưng hiển nhiên là không còn hứng thú gì. Ai Đế ra lệnh đuổi người đó ra khỏi bữa tiệc về sau có mở yến tiệc cũng không cho ông ta tham gia nữa. Ai Đế khi đó còn rất trẻ nhưng đã sớm nghĩ đến những ngày sau khi mình chết đi sẽ không còn Đổng Hiền nữa, thấy rất thương tâm. Ai Đế bèn lịnh cho các đại thần xây dựng bên cạnh lăng mộ của mình một phần mộ khác để chuẩn bị sau này nếu Đổng Hiền có chết thì sẽ an táng bên cạnh phần mộ của mình. Ý muốn của ông ta là sau khi chết cũng muốn được chôn cùng người yêu của mình, “sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt”. Nhưng điều đó là không thể được, ngày họ phải chia tay đã sớm đến. Tháng 6 năm Nguyên Thọ thứ hai, Ai Đế mới chỉ 26 tuổi mắc bạo bệnh mà chết. Thái hoàng thái hậu để cho Vương Mãng làm chủ triều chính. Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền, không muốn để cho ông ta tiến cung. Đổng Hiền cũng biết mình gặp đại họa đến nơi rồi, vì vậy ông ta và vợ con cùng tự sát tại nhà để tránh hậu hoạn và cũng là chết để đáp lại mối tình của Ai Đế dành cho mình. Tiểu Dương: Haizzz….!!! Một cậu chuyện buồn và cảm động! Kết thúc SE nhé, anh công bị bệnh mà chết, anh thụ cũng phải tử tử chết theo! Vợ con anh thụ cũng phải chết nữa chứ! =(( . Nếu đây cũng được coi là một câu chuyện am mỹ ngắn thì nó là truyện đam mỹ đầy tiên mình đọc đó, mình không thích thể loại này mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]