Một đời vất vả hy sinh, hoàng hôn mấy buổi riêng mình được chăng! 
Tà dương mang chút sắc vàng còn sót lại rải rác lọt qua song cửa, trong phòng bệnh, không gian yên tĩnh vô cùng, dường như tất cả đều ngưng đọng lại, ngay đến thanh âm giọt nước biển rơi trong bình cũng có thể nghe thấy. 
Lạc Mỹ vẫn chăm chú nhìn vào bình nước biển ấy. Một giọt, hai giọt, ba giọt... 
"Chị hai!" 
Là Lạc Y! Là tiếng gọi của Lạc Y! 
Cô mở to hai mắt, bốn bề vắng lặng, không một bóng người. 
"Chị hai!" 
Cô lại nghe thấy rồi. Giọng nói ấy luôn văng vẳng bên tai cô, bất luận là cô đang thức hay đang ngủ. Cô biết cả đời mình sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi tiếng gọi ấy, hệt như một thứ giòi bọ ăn sâu vào xương cốt, cô vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi... Trừ khi cô chết đi... 
Trên hành lang vang đến tiếng bước chân, có người đẩy cửa tiến vào, Lạc Mỹ nhận ra được nhịp chân quen thuộc ấy, cô liền nhắm hai mắt lại. 
Cô nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt, sau đó là giọng của cậu: "Em không muốn gặp tôi, tôi cũng đã cố ép bản thân mình không nên đến bệnh viện. Nhưng bác sĩ nói em vẫn không chịu ăn uống gì, em làm vậy là để trừng phạt ai? Là em hay chính tôi?" 
Thanh âm thê lương của Lạc Y lại hồi vọng trong tai cô: "Chị hai!" 
Cô mãi mãi sẽ không bao giờ thoát được cơn ác mộng ấy! 
"Thôi được, tôi biết em không muốn nói chuyện. Nhưng em không thể không ăn uống gì. Đó là việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-han/10133/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.