Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, tiệm hoa Lạc Mỹ khai trương. Đó là một tiệm hoa nhỏ nhắn và vô cùng bình thường. Trên bức tường trắng tinh chỉ treo một vài lẵng hoa, dưới mặt đất ngoài những giàn hoa các loại cũng chỉ đặt thêm đôi ba chiếc giỏ nhỏ. Lạc Mỹ ngồi giữa đám hoa tươi ấy, dường như có một vẻ an nhàn, điềm tĩnh.
Hàng hoa mọc lên như nấm, cửa tiệm của cô tuy không có điểm gì nổi bật nhưng qua một tháng kinh doanh dần dần cũng có được khách quen. Thời gian bận rộn cũng nhiều hơn nên cô mời một cô gái trẻ đến giúp việc.
Lạc Y từ nước ngoài trở về, nghe nói cô mở hiệu hoa, vừa giật mình vừa ngờ vực: "Chị à, sao lại thế? Chị có bằng MBA danh tiếng, bốn năm làm thư ký riêng cho Thiếu Tử, với lý lịch như vậy sao chị lại mở cửa hàng hoa? Như thế thì làm sao có tương lai được?"
Lạc Mỹ nói: "Không có tương lai cũng tốt mà."
Cô chăm chú nhìn Lạc Y, cô gái trẻ có vẻ mặt rạng ngời.
Cô nhìn đến khi Lạc Y trở nên mất tự nhiên. Cô khẽ nhíu mày, mỉm cười dài giọng gọi: "Chịịịịị…"
Lạc Mỹ hỏi: "Thiếu Tử đối xử với em có tốt không?"
Lạc Y cười: "Anh ấy dám đối xử không tốt với em à?"
Tóm lại là hạnh phúc, tóm lại là có một người đang hạnh phúc! Cô nhìn em gái mình, khóe môi cuối cùng cũng mỉm cười.
Chiều nay Lạc Mỹ ở lại cửa hàng hoa. Lượng hoa ban sáng nhập vào đã bán được một nửa, cô đang tính toán sổ sách, nghe tiếng chuông gió kêu vang liền bỏ dở máy tính, mỉm cười ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh quý khách!"
Là một người đàn ông, giọng nói trầm ấm truyền cảm: "Xin hỏi có hoa Bạch Trà hay không?" Loại hoa xa xỉ như vậy cô chỉ nhập vào một ít vì quá đắt tiền.
"Có." Cô mỉm cười. "Có Đồng Tử Diện, Tuyết Kiều, anh muốn loại nào ạ?"
"Tuyết Kiều đi." Anh chọn lấy một loại. "Cho tôi mười hai nhánh, phiền cô bó lại giúp."
Cô lựa ra mười hai nhánh hoa Bạch Trà, phối cùng lá thật đẹp rồi mới hợp thành bó. Trong lúc cắt tỉa cho vào bao, anh đột nhiên hỏi cô: "Nơi này trước kia là cửa hàng đồ chơi à?"
Cô mỉm cười: "Tôi cũng không rõ, địa điểm này tôi mới thuê hơn hai tháng thôi." Cô dùng một dải ruy-băng khéo léo cuộn bó hoa lại: "Cảm ơn anh, cả thảy 740 đồng."
Anh trả luôn 800 đồng: "Không cần thối lại đâu."
Lạc Mỹ nói lời cảm ơn, rút trên lẵng hoa xuống một nhánh lan: "Tặng anh, nó rất thích hợp với cà-vạt của anh đấy."
Anh nhướng mày: "Nhánh lan này ít nhất cũng phải một trăm tệ, như vậy cô chịu lỗ rồi."
Lạc Mỹ cười không nói gì.
Anh cắm hoa lan lên va li của mình bảo: "Cảm ơn đóa hoa của cô." Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Cảm ơn nụ cười của cô nữa."
Lạc Mỹ không để chuyện này trong lòng. Về sau, người này thường đến mua hoa Bạch Trà, khi trở nên quen thuộc cũng thỉnh thoảng trò chuyện với cô đôi câu.
"Cô đúng là mẫu người vì hoa mới bán hoa." Anh nói: "Những kẻ khác đều vì tiền mà bán hoa, chỉ có cô là bán hoa chân chính."
Lạc Mỹ cười bảo: "Con người ta luôn có một lúc nào đó ngao ngán cảnh chạy theo đồng tiền, tôi hôm nay cũng chỉ là một kẻ đã ngao ngán mà thôi."
Anh chăm chú nhìn cô, Lạc Mỹ luôn cảm thấy đôi mắt ấy đã từng rất quen thuộc với cô trước đây. Khi nhìn người khác, anh luôn mang lại cho họ một thứ cảm giác cao thâm khó dò, hệt như mặt biển dưới bầu trời trong vắt của đêm đông, vừa tĩnh lặng sâu xa, lại vừa chứa đựng những ánh sao nhuốm màu lạnh lẽo.
Anh hỏi: "Nói vậy, hình như cô đã mệt mỏi với quá khứ?"
Cô cười: "Có lẽ vậy."
Buổi tối ngày thứ sáu, sau khi tiễn chân xong vị khách quen cuối cùng trong ngày, Lạc Mỹ thu được một món tiền lớn liền đóng cửa tiệm rồi trở về. Quan Phong vì không an tâm để cô một mình về nhà trong đêm nên ông luôn đứng trên ban-công chờ đợi, đến khi trông thấy cô tiến qua cổng khu cư xá mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Mỹ vừa vào đến nhà, Quan Phong đã báo với cô: "Lạc Y trở về rồi."
Lạc Mỹ có phần bất ngờ, thắc mắc: "Ngôn tiên sinh không đến sao?"
Quan Phong trả lời: "Hai đứa nó hình như vừa cãi nhau, Lạc Y đang ở trong phòng của con đấy."
Lạc Mỹ bước vào phòng mình, chỉ thấy Lạc Y mặc một bộ áo mỏng hở vai, nằm khóc thút thít trên gối. Lạc Mỹ phì cười: "Được rồi, khóc sưng mắt thì không đẹp nữa đâu, hai người chỉ lỡ miệng với nhau một tí, chẳng lẽ lại cho là thật hay sao?"
Lạc Y càng khóc nấc lên, Lạc Mỹ ngồi xuống giường hỏi cô: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để cho chị phân xử được không?"
Lạc Y nằm phục tại đó chỉ lo khóc, Lạc Mỹ đỡ cô ngồi dậy, khuyên nhủ: "Thiếu Tử có phần trái tính trái nết, em cũng biết mà! Ở trong nhà, anh ta là người nhỏ nhất, từ bé đã được cha mẹ và các anh chị chiều chuộng sanh hư rồi. Nào, có chuyện gì nói cho chị nghe được không?"
Lạc Y òa khóc lớn, hệt như một đứa trẻ. Lạc Mỹ vỗ vỗ lên lưng an ủi, cuối cùng cô cũng sụt sịt kể: "Anh ấy... trong lòng anh ấy có người khác."
Lạc Mỹ ngẩn người bảo: "Không đâu, chị thấy anh ta thật lòng với em mà, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa."
Lạc Y khóc lóc nói: "Anh ấy gạt em!"
Lạc Mỹ tường tận hỏi han, Lạc Y lại không nói rõ vấn đề. Cả nửa ngày sau Lạc Mỹ mới hiểu được, thì ra hai người tối nay đáng lẽ phải đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, nhưng vì biết không thể vắng được đám phóng viên săn ảnh nên ban chiều Lạc Y phải đi thẩm mỹ viện làm tóc, sau đó về nhà lại thay đổi trang phục, còn chọn cho mình một bộ trang sức quý giá. Nào ngờ Ngôn Thiếu Tử trông thấy, bắt cô phải tháo bỏ hạt kim cương ấy ra, thay bằng một bộ trân châu khác. Cô không chịu, Ngôn Thiếu Tử nổi giận gắt: "Vậy thì đừng theo tôi ra ngoài nữa!"
Lạc Y oan ức đầy mình, lập tức trở về nhà cha mẹ. Lạc Mỹ trong lòng nhẹ nhõm, vỗ về tay cô dỗ dành: "Đừng khóc nữa, chỉ là việc nhỏ thôi mà, xem em khóc đến như vậy kìa. Em yên tâm, anh ta hôm nay nhất định sẽ đến đón em."
Lạc Y thút thít nói: "Em không thèm trở về với anh ấy đâu."
Lạc Mỹ lắc đầu: "Trẻ con quá!"
Cô lại khuyên Lạc Y thêm mấy câu rồi đi ra khỏi phòng. Ngôn Thiếu Tử đã tới, đang cùng Quan Phong trò chuyện trong phòng khách. Trông thấy cô, cậu khẽ nhướng mày hỏi: "Lạc Y đâu?"
"Ở trong phòng." Lạc Mỹ nói. "Anh cố mà dỗ nó đi."
Ngôn Thiếu Tử đi vào phòng. Quan Phong hỏi Lạc Mỹ: "Sao vậy con?"
Lạc Mỹ lắc đầu: "Không sao ba à, Lạc Y nổi tính trẻ con lên thôi."
Sáng hôm sau đến mở cửa tiệm, cô nhặt lấy tờ báo nhét dưới khe cửa, tiện tay ném lên quầy hàng. Bên đại lý cũng vừa chở hoa tươi đến, cô cắm từng cành hoa lên giá, sau đó mang bình nước tưới lên trên. Rửa sạch tay rồi cô mới cầm báo lên xem.
Nghe tiếng chuông gió reo vang, cô vội vã mỉm cười ngẩng đầu: "Chào buổi sớm! Hoan nghênh ghé thăm."
"Chọn giúp tôi mười hai nhánh hoa Bạch Trà nhé."

"Chọn giúp tôi mười hai nhánh hoa Bạch Trà nhé."
"Vâng." Cô bước đến trước lẵng hoa, lựa ra mười hai nhánh Bạch Trà mang bó lại. Cô vừa bó vừa hỏi: "Sắc mặt của anh hôm nay rất tốt, có chuyện gì vui hay sao?"
Anh mỉm cười đáp: "Ước nguyện bao năm sắp thành hiện thực rồi nên tôi đang rất cao hứng."
Cô "woa" một tiếng, rút ra một nhành hoa Uất Kim Hương trao cho anh: "Chúc mừng anh, mong rằng đến khi việc ấy đạt thành sẽ là chuyện đáng mừng nhất trên đời này."
Anh nhận lấy nhành hoa, hỏi: "Đóa hoa này tôi tặng lại cho cô được không?"
Cô có phần bất ngờ, anh liền mỉm cười giải thích: "Niềm vui nếu được ai đó cùng sẻ chia sẽ càng vui hơn gấp bội, hoa tươi cũng vậy, huống chi đóa Uất Kim Hương này vô cùng xinh đẹp và tao nhã, rất hợp với cô."
Anh đúng là biết cách nói chuyện, thế nên cô mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Buổi sáng đã trôi qua nhanh chóng, xế chiều người mua hoa thưa thớt, cô có thời gian rảnh nên mở radio nghe tin vắn: hôm qua cổ phiếu cuối ngày giảm mạnh, trong thành phố lại xảy ra hỏa hoạn làm chết hai người. Cả thảy đều là những tin tức vụn vặt, thình lình đài đưa tin: Chủ tịch xí nghiệp quan hệ Thường Hân, tộc trưởng gia tộc Ngôn Thị là Ngôn Chính Kiệt đột ngột xuất huyết não phải vào nhập viện. Lạc Mỹ giật mình, dao tỉa cành trong tay trượt đi, suýt nữa làm đứt tay cô. Cô lặng im nghe kỹ thông tin của đài, trong lòng thầm e mọi việc sắp sửa không hay. Lưu tâm một chút lại nghe thấy bản tin nhanh cổ phiếu, các cổ phiếu của xí nghiệp quan hệ Thường Hân đều đang trượt dốc, rõ ràng người trong ngành vì hay được thông tin xác thực nên đã lập tức hành động.
Sinh lão bệnh tử là chuyện con người khó nắm bắt nhất trên đời này, dù có quyền lực giàu sang, đến khi già cả, bệnh tật trước mắt thì cũng như ngọn nến tàn trước gió mà thôi. Cô làm việc nhiều năm ở Thường Hân, đối với ông lão oai nghiêm ấy luôn có một sự kính trọng đặc biệt, ngờ đâu đến chiều ngày hôm sau, cô đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
"Quan tiểu thư phải không?"
"Vâng, là tôi đây."
"Chào cô, tôi là liên lạc viên thuộc ủy ban tang lễ của ngài Ngôn Chính Kiệt. Ngài Ngôn Chính Kiệt đã qua đời vào chiều hôm qua. Ngày mai sẽ cử hành lễ tưởng niệm tại tổ trạch (*) của gia tộc Ngôn Thị ở Bình Sơn, mong cô chuyển lời đến cha mình một tiếng."
(chú: nhà thờ tổ tiên của dòng tộc)
Quan gia là thông gia của Ngôn gia, cho nên mới đặc biệt được điện thoại báo tin. Về phần những người khác đều là do nghe được tin tức trong ngày nên mới biết chuyện. Đợi đến bản tin vắn buổi chiều, cổ phiếu đã trượt xuống hơn bốn mươi điểm.
Lạc Mỹ về đến nhà không lâu đã nhận được điện thoại của Lạc Y gọi đến, cô kể khổ: "Trong nhà rối tung cả lên, Thiếu Tử bận đến mức bây giờ cả mặt mũi cũng không thấy đâu, còn bảo với em là muốn chia gia sản."
Lạc Mỹ an ủi cô: "Việc xảy ra đột ngột, anh ta đương nhiên là bận rộn rồi. Nếu như muốn chia gia sản, em cần phải thận trọng một chút, đừng gây phiền hà cho Thiếu Tử."
"Em có thể gây phiền hà gì cho anh ấy chứ?" Lạc Y bất mãn đáp trả.
Lạc Mỹ bảo: "Chị chỉ nói lời dặn dò thế thôi, em nhất định phải cẩn trọng mọi việc."
Buông điện thoại xuống, Lạc Mỹ nói với Quan Phong: "Ba, con thật sự lo cho Lạc Y. Nó không ứng phó nổi nhà họ Ngôn đâu, một chút tâm cơ nó cũng không có, cuối cùng chỉ chuốc lấy thiệt thòi mà thôi."
Quan Phong nói: "Mỗi người đều có phúc khí của riêng mình, con cũng đâu thể giúp cho nó cả đời, cứ để nó tự mình học lấy đi."
Lạc Mỹ nói: "Nhưng lần chia gia tài này, nó tám phần là thua thiệt."
Quan Phong trả lời: "Tùy nó thôi. Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ban đầu Lạc Y gả vào nhà họ cũng chẳng phải vì nhăm nhe tiền bạc, của cải ít một chút ngược lại còn là điều may mắn."
Lạc Mỹ đáp: "Con chỉ sợ nó không cẩn thận đắc tội với người ta." Nghĩ đến Lạc Y ngây thơ khờ khạo, bộc trực thẳng tính, cô không khỏi thở dài.
Quả không sai, ngày thứ hai đã xảy ra cớ sự.
Khi Lạc Mỹ đóng cửa tiệm quay về, Lạc Y đã có mặt ở nhà. Lạc Mỹ kinh ngạc hỏi: "Lúc này em trở về nhà làm gì chứ?"
Lạc Y trả lời: Trong nhà loạn cào cào cả lên, em muốn trở về yên ổn một chút."
Lạc Mỹ nói: "Vậy sao được? Em chẳng hiểu chuyện gì cả, những lúc thế này chỉ sợ những người thuộc dòng trưởng và dòng lẻ sẽ xì xầm những lời khó nghe. Em mau trở về, đừng làm khó cho Ngôn tiên sinh nữa."
Lạc Y lại nổi tính bướng bỉnh của trẻ con: "Em không trở về đâu, em quang minh chính đại về nhà, ai dám nói ra nói vào chứ?"
"Có về nhà cũng không phải lúc này." Lạc Mỹ khuyên cô. "Nhà họ Ngôn vừa xảy ra chuyện lớn, em đã vội chạy về nhà riêng, như vậy coi sao được?"
"Em không thèm về đó đâu."
Lạc Mỹ chẳng còn cách nào khác, vì quả thật từ nhỏ Lạc Mỹ đã cưng chiều em gái mình hết mực, mặc dù là vô lý gây rối nhưng mỗi lần sai phạm Lạc Y lại ngang ngạnh cãi bướng, thế là mọi người đành phải nương theo ý cô mà thuận theo.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau đã thấy Ngôn Thiếu Tử ghé sang, vừa gặp Lạc Y đã nói: "Sao em lại chạy về nhà riêng? Cả má lớn và má nhỏ đều hạch hỏi anh đấy! Ba vừa mới qua đời, trong nhà bận đến tối mắt, em còn định nổi cơn cho loạn thêm à?"
Lạc Y từ bé đã được nâng như trứng mỏng, mang tiếng là mồ côi mẹ nhưng thuở nhỏ Lạc Mỹ vẫn hết mực yêu thương cô, cả lúc gả cho Ngôn Thiếu Tử cũng là thời gian cô được chiều chuộng nhiều, chưa từng chịu đựng sự chất vấn lớn tiếng như vậy bao giờ! Cô òa lên một tiếng, bật khóc gọi: "Chị ơi, anh ấy ăn hiếp em kìa!"
Lạc Mỹ vội vã dỗ dành cô, lại xoay sang khuyên can Ngôn Thiếu Tử: "Có chuyện gì từ từ nói, Lạc Y nhát gan, anh chớ nên quát nó."
Ngôn Thiếu Tử hừ một tiếng, hỏi: "Em có về hay không?"
Lạc Y thấy mặt mũi cậu vẫn xám xịt liền liên tục lắc đầu: "Em không về đâu."
Ngôn Thiếu Tử nổi giận, xô cửa bỏ đi. Lạc Mỹ trách Lạc Y: "Sao em hồ đồ như vậy?" Lạc Y ngậm miệng không nói tiếng nào. Lạc Mỹ vội vàng gọi điện thoại tìm Ngôn Thiếu Tử nhưng di động của cậu đã tắt máy.
Lạc Mỹ bất đắc dĩ phải đi mở cửa tiệm hoa, cô căn dặn Lạc Y: "Chị đi mở cửa tiệm trước đã, em ngoan ngoãn ở yên trong nhà, nếu như anh ta có gọi điện đến thì hãy nói chuyện cho tử tế, anh ta muốn em trở về thì em phải cùng anh ta trở về biết không?"
Lạc Y chép miệng bảo: "Trông anh ấy như vậy sao có thể năn nỉ em chứ."
Lạc Mỹ trong lòng chợt nhớ ra, nghĩ đến Ngôn Thiếu Tử tự cao tự đại, ghét nhất là để ý đến thái độ người khác. Cô thầm dự đoán mối nhân duyên này đã có phần kém vui, nhưng nghĩ đến Ngôn Thiếu Tử ban đầu đối với Lạc Y chung tình như thế, mà cậu thì luôn trọng chữ tín, hơn nữa nam tử hán đại trượng phu có thể biết cách bao dung độ lượng, cho nên cô phút chốc lại an tâm, bèn khuyên nhủ Lạc Y thêm vài câu rồi mới đi mở cửa tiệm.
Vừa đến cửa hàng hoa không lâu thì Ngôn Thiếu Tử gọi điện tìm cô. Lạc Mỹ vội hỏi: "Anh đang ở đâu? Lạc Y đang ở nhà chờ anh đấy."
Giọng nói Ngôn Thiếu Tử vô cùng trầm thấp như không còn chút sức lực nào: "Tôi đang ở tại căn phòng trên đường Vĩnh Bình Nam, em lập tức qua gặp tôi có được không?"
Lạc Mỹ ngẩn người, cậu nài nỉ: "Tâm trạng tôi rối ren lắm, tôi van em đến đây ngay, tôi van em đấy!"
Lạc Mỹ thở dài đáp: "Được rồi." Cô giao cửa hàng lại cho Tiểu Vân trông nom hộ, tự mình lái xe chạy sang.
Đứng trong thang máy cổ kính, thời gian thấm thoắt hóa thành một thứ ảo giác mơ hồ, song sắt in bóng hình như đang chập chờn nhảy múa trước mắt cô. Bầu không khí rét mướt như còn phảng phất giấc mộng hôm qua. Tựa kẻ chợt tỉnh giấc chiều, trong lòng vô cùng khó chịu, một ngày lại đến lúc xế bóng, hệt như một quãng lớn thời gian đã bị vứt bỏ. Chớp mắt thang máy đã lên đến lầu bảy, cô đẩy mở song sắt ra ngoài, đi thẳng đến trước khu B, lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay người đóng cửa lại, cô đột nhiên bị ai đó ôm choàng lấy eo, theo sau đó là một nụ hôn nóng bỏng đặt lên gáy, lên tai rồi lên mặt của cô. Cô khẽ giãy giụa, cánh tay cậu càng siết chặt thêm khiến cô có một cảm giác váng vất khó thở. Mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ hệt như thủy triều cuồn cuộn đổ ập đến, cô theo bản năng mơ màng đáp lại sự nhiệt tình của cậu.
"Ưm, Lạc Mỹ..." Cậu thủ thỉ, khẽ thở dài, âm thanh quấn quyện bên tai của cô, thật lâu không tan. Cô đột nhiên bị âm thanh ấy thức tỉnh. Cô đang làm gì thế này? Còn cậu lại làm chuyện gì thế kia? Bọn họ không thể, tuyệt đối không thể, cả luật pháp và đạo đức đều không cho phép. Việc của hôm qua đã kết thúc theo hôm qua, còn chuyện của bọn họ cũng sớm chấm dứt rồi - Cô bất ngờ đẩy cậu ra, trong mắt cậu lộ vẻ ngỡ ngàng khó hiểu. Cô khẽ hổn hển nói: "Ngôn tiên sinh, có chuyện gì anh cứ nói đi, nếu không tôi phải trở về đây."

Cậu nhìn cô, dường như không hề nghe thấy, thật lâu chẳng nói năng gì.
Bầy cá đuôi gấm trong hồ đang tranh nhau thức ăn, một mẫu ấu trùng rơi xuống, hai ba chú cá xông đến đoạt lấy làm bọt nước bắn lên tung tóe, thấm ướt mặt sàn ven hồ. Lạc Mỹ nhân cơ hội đó bước đến bên hồ ngắm cá. Ngôn Thiếu Tử cuối cùng cũng động đậy, lát sau mang đến hai ly rượu, đưa một ly cho cô. Cô nhận lấy ly rượu sóng sánh ấy, nhìn giọt rượu ba màu vừa đục lại trong, trong rồi lại đục.


Bầy cá đuôi gấm trong hồ đang tranh nhau thức ăn, một mẫu ấu trùng rơi xuống, hai ba chú cá xông đến đoạt lấy làm bọt nước bắn lên tung tóe, thấm ướt mặt sàn ven hồ. Lạc Mỹ nhân cơ hội đó bước đến bên hồ ngắm cá. Ngôn Thiếu Tử cuối cùng cũng động đậy, lát sau mang đến hai ly rượu, đưa một ly cho cô. Cô nhận lấy ly rượu sóng sánh ấy, nhìn giọt rượu ba màu vừa đục lại trong, trong rồi lại đục.
"Có người đang thu mua cổ phần B." Ngôn Thiếu Tử cũng ngồi xuống bên cạnh cô. "Má lớn sợ lắm, cho nên bà muốn mau chóng phân chia gia tài để yên ổn một phần sản nghiệp."
Lạc Mỹ nói: "Thật không nên nuôi loài cá đuôi gấm này, lần trước tôi thấy cá nhiệt đới ở cửa hàng bán thú cưng đáng yêu lắm."
Ngôn Thiếu Tử thoáng ngẩn người bảo: "Vậy em mua ít con về nuôi đi!" Lại tiếp: "Nếu như phải chia gia tài, anh đương nhiên sẽ thừa kế khoảng 10% cổ phần A, như thế vẫn có thể chiếm lấy một ghế trong hội đồng quản trị."
"Suýt nữa thì quên, lúc tôi đi, cửa hàng đã bán hết mấy đóa hồng xanh, còn có không ít người đến hỏi mua loại này, ngày mai chắc phải nhập vào nhiều hơn một chút."
Ngôn Thiếu Tử cuối cùng cũng thắc mắc: "Em làm sao vậy?"
"Không sao!" Cô hời hợt nói: "Chỉ là rõ ràng chúng ta không tìm được tiếng nói chung."
Ngôn Thiếu Tử cười: "Em như thế này là sao?" Nói rồi cậu đưa tay sờ lên trán cô. "Có điều, anh lại thích dáng vẻ của em hiện giờ, trút bỏ son phấn, xinh đẹp thuần khiết."
Lạc Mỹ rụt về phía sau, né khỏi tay cậu, nghiêm mặt nhắc nhở: "Ngôn tiên sinh, đây là lần cuối cùng tôi đến căn phòng này. Anh là em rể của tôi, tôi là chị vợ của anh. Con người có luân thường đạo lý, tôi cũng không muốn gây ra bất cứ điều gì tổn thương đến Lạc Y. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi."
Ngôn Thiếu Tử sớm đã đờ người, cô đứng dậy định bỏ đi, cậu vội đuổi theo hỏi: "Sao em có thể thốt ra những lời này?"
Lạc Mỹ nói: "Anh đi gặp Lạc Y đi."
Ngôn Thiếu Tử nhìn cô, cô để mặc cho cậu nhìn. Cuối cùng, cậu nói: "Được lắm, tôi sẽ đi nói với Lạc Y, tôi muốn cùng cô ấy ly hôn."
Lạc Mỹ hoảng hốt: "Anh điên rồi à?"
"Em đã muốn kết thúc tất cả, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể như vậy."
Lạc Mỹ nói: "Anh nói thế là ý gì? Lạc Y có điểm nào không phải với anh? Hai người mới lấy nhau hơn hai tháng, anh lại muốn ly hôn như trò đùa trẻ con vậy sao?"
Cậu nói: "Kết hôn cùng Lạc Y là một sai lầm lớn mà tôi phạm phải!"
Lạc Mỹ vừa bực tức vừa lo lắng: "Được lắm, anh càng nói càng hay! Lúc đầu là ai thề sống thề chết với tôi rằng sẽ yêu thương nó cả đời?"
Ngôn Thiểu Tử đáp: "Khi ấy, tôi cứ ngỡ rằng tôi yêu cô ấy."
Lạc Mỹ hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ anh không yêu nó? Vậy anh yêu ai?"
Ngôn Thiếu Tử không nói lời nào, lặng lẽ nhìn cô. Lạc Mỹ chỉ cảm thấy một cơn rùng mình từ đáy lòng dâng lên. Cô gượng cười bảo: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Ngôn Thiếu Tử vẫn không đáp lời. Cô cúi thấp đầu, cậu lại không cho: "Ngẩng lên nhìn tôi đây này."
Cô bực bội: "Anh có gì đẹp đâu mà nhìn." Nhưng ánh mắt trước sau vẫn không dám đối diện với cậu, cô đành cười gượng nhắc: "Đủ rồi, đừng đùa nữa, anh đi gặp Lạc Y đi."
Ngôn Thiếu Tử nói: "Được, tôi đi gặp Lạc Y, nhưng em phải hứa với tôi, buổi tối ngày mai ở nơi này đợi tôi."
Lạc Mỹ không muốn hứa hẹn nhưng vẫn gật đầu đáp: "Được rồi."
Ngôn Thiếu Tử vẫn chưa an tâm, hỏi: "Nói phải giữ lời nhé?"
Lạc Mỹ gật đầu.
Ngôn Thiếu Tử liền xoay người lại, tìm được chìa khóa xe trên bàn: "Tôi và em cùng về gặp Lạc Y."
Lạc Mỹ nói: "Anh đi một mình đi, tôi phải đến tiệm hoa."
Ngôn Thiếu Tử thắc mắc: "Tôi vẫn chưa hiểu tại sao em lại muốn mở cửa hàng hoa làm gì? Anh hai cũng kỳ lạ, sao có thể đồng ý cho em từ chức chứ? Sau khi về tôi đã cãi nhau với anh ta một trận, nhưng anh ta vẫn không chịu nói ra lý do rõ ràng. Tôi đang muốn hỏi em đây."
Lạc Mỹ bình thản đáp: "Tôi mệt mỏi rồi, cho nên muốn rút lui ra khỏi vòng tròn ấy."
Ngôn Thiếu Tử mỉm cười, cậu có vầng trán sáng ngời cùng đôi mắt sâu đặc trưng của nhà họ Ngôn, lúc cười hệt như tia nắng ấm áp giữa mùa đông: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ! (*) Em đi được hay sao?"
(Chú: nghĩa là người đã dấn thân vào giang hồ thì không còn làm theo ý muốn của mình được nữa - ND)
"Tôi đi đây."
Cậu lại cười, lơ đễnh nói: "Cuối cùng thì em vẫn phải trở về thôi."
"Sau cùng là bản tin cuối ngày, cổ phiếu Thường Hân đã trượt xuống tận 82 đồng 7 hào, so với giá dự đoán 80 đồng của chuyên gia đã không còn xa nữa..."
Radio đang phát bản tin nhanh về thị trường chứng khoán, Lạc Mỹ vừa tỉa hoa vừa chỉnh cách cắt cành của Tiểu Vân, lòng không bận tâm đến tin tức vừa nghe được. Nhưng Tiểu Vân thì lại "í" một tiếng, bảo: "Hỏng rồi!"
Lạc Mỹ hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Vân nói: "Mẹ em lỡ mua cổ phiếu ấy, giờ giá cả xuống thấp như vậy nhất định sẽ lỗ vốn, thế nào cũng lại mang em ra la mắng trút giận cho xem."
Lạc Mỹ thuận miệng đáp: "Rồi lại tăng giá lên nhanh thôi, bảo mẹ em đừng nên vội vã rút đầu tư là được."
Tiểu Vân nói: "Bà ấy không chịu nghe em đâu." Chợt tiếng chuông gió reo vang, cô vội xoay người về hướng khách đến, ngọt ngào cười: "Hoan nghênh ghé thăm."
"Cho tôi mười hai nhánh hoa Bạch Trà."
Tiểu Vân đáp lời, chọn lấy mười hai nhánh hoa Bạch Trà giao cho Lạc mỹ gói lại. Lạc Mỹ dùng giấy kiếng gói hoa thật đẹp rồi thuần thục buộc lại bằng dải ruy-băng: "Cảm ơn anh, 740 đồng."
"Hôm nay có thể tặng tôi một cành hoa lưu ly không?"
"Đương nhiên là được." Lạc Mỹ gạt lấy lọn tóc vương bên thái dương, tiện tay rút trên lẵng hoa xuống một nhành lưu ly, anh nhận lấy nhưng lại cắm vào bình hoa trên quầy hàng. Tiểu Vân nghe tiếng xe trước cửa, biết rằng đại lý đã giao hoa đến nên bước ra ngoài nhận hoa.
"Hoa hôm nay đẹp lắm, là từ ruộng hoa lân cận mang đến phải không?"
Lạc Mỹ đáp: "Là hoa của Vân Sơn." Cô mỉm cười ngừng cắt tỉa: "Đến giữa tháng bảy tháng tám, Vân Sơn trông hệt như một biển hoa, anh mà trông thấy đảm bảo cả đời sẽ không quên được."
Đáy mắt xa xăm của anh lộ ra một thần thái khác thường: "Tôi đã từng trông thấy rồi, những đóa hoa Bạch Trà trải dài bát ngát, hệt như một vùng biển tuyết vậy. Trước kia cứ ngỡ hoa mai là Hương Tuyết Hải (*),thật ra hoa Trà cũng thế."
(chú: tên gọi xuất phát từ rừng hoa mai tại núi Đặng Úy, mỗi độ xuân về, mai nở vàng rực cả một vùng, nhìn xa trông như mặt biển. Tuần phủ Giang Tô là Tống Lạc năm Khang Hy thứ 35 đến thưởng hoa, tức cảnh sinh tình đã đề lên vách đá ba chữ nổi tiếng ấy.)
Lạc Mỹ tỏ vẻ mơ màng: "Khung cảnh ấy nhất định là đẹp tuyệt."

Lạc Mỹ tỏ vẻ mơ màng: "Khung cảnh ấy nhất định là đẹp tuyệt."
"Đẹp như trong mơ vậy." Anh nói. " Đặc biệt là dưới mắt nhìn của một đứa trẻ, đó đúng là nơi đẹp nhất trên thế gian này."
Lạc Mỹ hỏi: "Là anh trông thấy khi còn nhỏ ư?"
"Đúng vậy, nơi ấy chính là ruộng hoa nhà ngoại tôi, thuở nhỏ tôi thường cùng mẹ..." Ánh mắt của anh dập dờn như đang hồi tưởng, nhưng nói đến đó thì đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn chừng vài giây rồi bảo: "Ôi, tôi phải đi rồi."
"Hẹn gặp lại!" Cô cố ý bỏ qua sự sơ suất của anh.
Anh mang hoa rời khỏi. Tiểu Vân sửa sang đám hoa mới cho thật đẹp rồi bước đến giúp cô cắt tỉa, bảo: "Vị khách ban nãy trông quen mặt quá!"
Lạc Mỹ đáp: "Ngày hôm qua anh ta cũng đến mua hoa, hầu như mỗi ngày đều đến để mua hoa Bạch Trà, qua ít hôm nữa em nhất định sẽ nhớ được anh ta."
Tiểu Vân nói: "Anh ta cũng dễ nhận ra mà, người như anh ta không nhiều đâu, bản mặt lúc nào cũng cau có ít cười."
Lạc Mỹ hỏi: "Anh ta mà cau có à? Vậy là em chưa thật sự gặp qua người cau có rồi. Như ông chủ tịch trước đây của chị này, chị vào công ty nhiều năm như vậy, đến giờ còn chưa thấy ông ta cười bao giờ, người như thế mới đúng là cau có đấy."
"Chị Lạc Mỹ, em nghe mọi người nói trước đây chị làm việc trong một công ty lớn rất có tên tuổi, có kẻ muốn còn không vào được, tại sao chị lại từ chức vậy?"
Lạc Mỹ mỉm cười: "Công ty có lớn đến đâu thì chị cũng chỉ là người làm thuê thôi, sao bằng tự mình làm chủ chứ."
Đang trò chuyện, chuông điện thoại bỗng réo vang. Lạc Mỹ nhấc lấy ống nghe: "Xin chào, hiệu hoa Lạc Mỹ."
"Là tôi."
Giọng nói có phần trầm thấp ấy khiến cho nhịp tim của cô thoáng nhộn nhạo. Bởi vì lúc này mới hơn hai giờ chiều, vẫn còn là thời gian làm việc, cậu hẳn nhiên đang bận rộn đến mức hận không có đủ ba đầu sáu tay để xoay sở, cho nên cô hỏi: "Có việc gì vậy?"
"Tối hôm qua tại sao lại thất hẹn với tôi?" Giọng điệu cậu trầm trầm, Lạc Mỹ bất giác siết chặt lấy dây điện thoại, liếc nhìn ra con đường nườm nượp xe cộ bên ngoài. Cách một lớp kính thủy tinh của cửa hàng, phố thị huyên náo kia như một thế giới không tiếng động, mọi thứ vội vã lướt qua trước mắt, phảng phất như một thước phim dài dai dẳng.
"Tôi muốn có một lý do." Giọng cậu bình thản như một dòng nước phẳng lặng, có lẽ là khúc dạo đầu trước khi giông bão ập đến.
Cô cúi đầu khẽ đáp: "Không có lý do nào cả."
"Em đã hứa rồi, sao lại không đến?"
"Tối hôm qua tôi phải ăn cơm cùng ba." Cô lấy bừa một cái cớ. "Trời đã muộn nên ba không an tâm cho tôi ra khỏi nhà."
"Lý do này dở lắm, tìm cái khác đi."
Lạc Mỹ liếm đôi môi khô ran, bất giác đưa tay đặt lên quầy hàng một đóa hoa chưa tỉa xong, đáp: "Không có lý do nào cả, tôi cảm thấy không nên đi thì không đi thôi."
"Nhưng rõ ràng em đã đồng ý rồi."
"Tôi không đồng ý thì anh không cho tôi đi, nên tôi đương nhiên đành phải đồng ý thôi."
"Cái gì mà gọi là ‘đương chiên đành phải’ chứ? Lời nói gió bay, em từ khi nào đã không biết giữ lời vậy hả?"
"Ngôn tiên sinh." Giọng điệu cô thong thả lại. "Tôi không còn là nhân viên dưới quyền của anh nữa, tôi đã rút lui ra khỏi vòng tròn ấy rồi."
"Tôi không muốn đôi co với em, tối hôm nay em nhất định phải tới."
"Không!" Cô quả quyết từ chối. "Tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ đi đến nơi đó nữa."
"Được thôi." Cậu kìm nén nói. "Vậy chúng ta gặp mặt ở đại sảnh của khách sạn Khải Duyệt."
"Lạc Y đâu? Anh sẽ phải giải thích thế nào với nó, bảo rằng đêm nay có thù tạc à?"
"Tại sao lại nhắc đến cô ấy?"
"Vì nó là em gái của tôi."
"Thế nên tôi mới tạm thời không muốn ly hôn với cô ấy."
"Anh nói những lời này có ý gì?"
"Có ý gì em phải rõ hơn tôi mới phải!"
"Ngôn Thiếu Tử! Tôi không muốn chơi trò đánh đố với anh nữa, hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết, anh cũng về nhà với Lạc Y đi."
"Lạc Mỹ!"
"Xin lỗi, có khách đến!"
"Em thử cúp điện thoại của tôi xem?"
"Sao anh lại vô lý đến vậy?"
"Là tôi vô lý hay là em? Hôm nay tôi nhất định phải gặp em cho bằng được."
Lạc Mỹ hít vào một hơi, giọng điệu từ tốn: "Tôi không thể gặp anh, thật đấy, quay lại với Lạc Y đi. Nó một mình ở nhà, từ sáng đến tối đợi anh trở về, hãy dành nhiều thời gian cho nó hơn nữa."
"Mỹ!"
"Hôm nay anh về nhà bầu bạn với Lạc Y, có thời gian rảnh chúng ta sẽ liên lạc lại với nhau sau, được không?"
"Mỹ!"
"Như vậy đi, hẹn gặp lại!"
Cô buông ống nghe hệt như tay bị bỏng khoai nóng, ngồi xuống tại chỗ mà ngẩn ngơ xuất thần. Vầng mặt trời buổi trưa đang lên cao soi rọi lên khung cửa thủy tinh, bị những ô trắng nhỏ trên cửa phân thành từng luồng sáng vuông vức, trong mỗi luồng sáng vuông ấy đều nổi trôi vô số hạt bụi. Chúng xoay tròn, chuyển động hệt như một cảnh phim đặc biệt. Ánh sáng tuy rực rỡ nhưng lại chứa đựng một vẻ u ám khó tả, tựa như măng khô bỏ trong giỏ, nhìn qua thì có vẻ bóng bẩy nhưng ăn vào lại có vị ôi chua ê buốt.
Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Vân bước ra, trông thấy cô liền "úi chao" một tiếng. Cô giật mình mới nhận ra cơn đau buốt trên ngón tay, lập tức rút tay về, miệng cười trừ: "Chị thật ngốc làm sao, trên cành hồng có gai thế mà lại đi miết mạnh." Cô xòe tay, trên ngón giữa thấm ra một giọt máu tròn lẳng, cô ngậm vào miệng mút nhẹ, lại cầm lấy dao tiếp tục cắt tỉa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.