Lúc Khương Ninh tỉnh lại đã là xế chiều. Từ Giai Tú thấy cô mở mắt, lập tức tiến lên ân cần hỏi han: Sao rồi? Còn khó chịu không?.
Khương Ninh ngơ ngác, nhìn xung quanh, đưa tay xoa huyệt thái dương: Sao lại ở bệnh viện thế này?.
Còn sao nữa à? Cậu bị cảm nắng đấy. Từ Giai Tú ngồi xuống bên cạnh, nhấn cánh tay đang truyền dịch của cô, bảo: Đừng động đậy, truyền xong chai nước biển này là ra viện được rồi.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, còn nửa chai nữa.
Đầu cô còn choáng, sờ má vẫn thấy nóng nhưng không bỏng giãy như lúc sáng.
Bác sĩ nói cậu bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi là không sao.
Khương Ninh quay đầu nhìn về phía Từ Giai Tú: Thực sự xin lỗi cậu.
Ôi giời, cậu như vậy mình áy náy chết đi được, buổi hôm nay là do mình hẹn cậu đi mà. Từ Giai Tú nói tiếp: Nhưng cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn không chịu được nóng. Mình nhớ buổi tập huấn quân sự hồi học sơ trung, cậu cũng ngất xỉu vì không chịu nổi nóng.
Khương Ninh giật giật khóe môi: Không chỉ một lần.
Từ Giai Tú bật cười: Không biết xấu hổ hay sao còn khoe ra.
À, mình hỏi cậu cái này. Từ Giai Tú ghé sát người Khương Ninh, dò hỏi: Cậu có biết người đàn ông lúc sáng không?.
Khương Ninh cau mày: Ai cơ?.
Người đó đó, người đi cùng xe với bọn mình... Anh chàng sửa xe ấy.
Vu Dương?.
Cậu cũng biết tên anh ấy à? Quen nhau đúng không?.
Khương Ninh lắc đầu: Không hẳn là quen.
Không quen sao anh ấy biết tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/54540/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.