Cuối tuần, Khương Ninh vẫn dậy sớm như ngày thường. Hôm nay cô có hẹn đi leo núi cùng các đồng nghiệp nên không muốn bị muộn.
Vệ sinh cá nhân xong đi xuống dưới lầu, Trần Lệ Trân gọi cô lại ăn sáng. Cô vừa bưng bát cháo ngồi xuống thì nhìn thấy bà thím họ trang điểm khoa trương, ưỡn ẹo đi đến. Nhìn thấy Khương Ninh, bà ta cười giả lả: Ô, Khương Ninh đấy à. Cháu về lâu rồi sao không đến nhà thím, phải để thím tới chơi mới gặp được mặt cháu.
Khương Ninh im lặng nhấp một ngụm cháo.
Trần Lệ Trân nói: Ngọc Dung à, ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn đi.
Em ấy à, hôm nay vội đến đây là để ăn trực mà.
Trần Lệ Trân kéo ghế bảo bà ta ngồi xuống, còn múc cho bà ta bát cháo: Nào nào, ăn đi cho nóng.
Hoàng Ngọc Dung ngồi xuống cạnh Khương Ninh, mùi nước hoa rẻ tiền trên người bà ta nồng nặc chui vào mũi cô. Cô cúi đầu chăm chú nhìn bát cháo, khó chịu cau mày.
Khương Ninh này. Hoàng Ngọc Dung quay sang nói với Khương Ninh: Hôm trước bố cháu nói với thím, nhờ thím giới thiệu đối tượng cho cháu. Thím biết cháu ở thành phố về, tiêu chuẩn tương đối cao, không vừa mắt người bình thường. Chuyện này cháu yên tâm, giờ trấn Thanh Vân không còn như trước kia, đàn ông trong trấn, không chênh lệch nhiều so với thành phố. Thím nhất định sẽ chọn được đối tượng tốt nhất giới thiệu cho cháu.
Khương Ninh nắm chặt chiếc thìa trong tay, lập tức không còn cảm thấy ngon miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016218/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.