Hết giờ làm, trong phòng thay đồ, Lâm Khả Ny hỏi Khương Ninh qua lớp cửa: Mùng 1 tháng 10 này chị có đi đâu chơi không?.
Không.
Chỉ ở nhà thôi à?.
Ừ.
Ở nhà cũng hay, mấy ngày ấy đi ra ngoài chả có gì ngoài nhìn toàn người với người.
Khương Ninh thay đồng phục xong đi ra, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo sơ mi, vén mấy sợi tóc mai tán loạn ra sau tai.
Điện thoại của Lâm Khả Ny ở bên cạnh vang lên, cô nàng không nhận mà tắt luôn, cầm di động huơ huơ trước mặt Khương Ninh: Điện thoại lừa đảo.
Khương Ninh nhìn cô ấy, hỏi: Là người của trấn Thanh Vân à?.
Cũng không hẳn, giờ không chỉ có trấn Thanh Vân làm việc này. Lâm Khả Ny lắc đầu: Gọi cho em mấy lần rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Chắc do hôm trước em quên không xé thông tin trên bưu kiện nên số điện thoại đã bị người ta biết.
Sao?.
Chị không biết ư? Có một số người chuyên đi thu thập thông tin trên các bưu kiện sau đó bán cho những kẻ lừa đảo hoặc hợp tác thẳng với bọn mua thông tin khách hàng ở trên mạng. Lâm Khả Ny nói: Bọn lừa đảo tinh ranh lắm, toàn về những vùng thôn quê là nhiều.
Khương Ninh đưa mắt ra hiệu: Nói nghe xem nào.
Chị có biết vì sao bọn người đó thường lên núi dựng lều không?.
Khương Ninh suy nghĩ một lát: Sợ bị bắt à?.
Không sai. Lâm Khả Ny gật đầu: Trước kia bọn chúng thường hành nghề trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016192/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.