Sáng sớm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót lảnh lót, một mảng nắng lộ ra qua khe hở tấm rèm.
Vu Dương dậy từ sớm, mặc dù anh ngủ chưa được 6 tiếng nhưng trên mặt không hề có dấu vết của sự mệt mỏi, ánh mắt vẫn rất nhanh nhẹn, sáng ngời nhìn ngắm Khương Ninh đang nằm trong lòng mình.
Cô ngủ rất say, mũi thở phập phồng, bờ môi khẽ nhếch lên, một tay vắt ngang hông anh, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh không nỡ đánh thức cô nhưng sau khi nhìn đồng hồ, anh đành phải lay cô dậy: Khương Ninh, Khương Ninh.
Khương Ninh mơ màng trả lời, chuyển động cơ thể, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Dậy đi, hôm nay không phải đi làm à?.
Lúc này, Khương Ninh mới mở hé mắt, cô xoay người, toàn thân đau nhức.
Đêm qua, cô ở lại chỗ Vu Dương. Ở đây không có quần áo để cô thay, cũng không có đồ trang điểm, mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua và để khuôn mặt trắng bệch đi làm khó tránh bị người ta nghi ngờ. Huống chi, đêm qua lăn đi lộn lại như vậy, hôm nay cô thật sự không có sức lực để mà làm việc.
Suy nghĩ một lát, cô chìa tay về phía Vu Dương: Điện thoại, điện thoại của em.
Vu Dương xuống giường tìm túi của cô, lôi chiếc điện thoại bên trong ra đưa cho cô.
Khương Ninh nhận lấy, nhắn tin cho giám đốc, xin "nghỉ ốm".
Làm xong, cô quẳng điện thoại lên giường, kéo tấm chăn mỏng nhắm mắt định ngủ tiếp.
Vu Dương từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016188/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.