Khương Ninh dành thời gian vào bệnh viện thăm Lưu Vân. Do có kinh nghiệm từ trước, với lần thăm này, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Trình Vĩ cố ý đi ra ngoài, để dành không gian cho hai mẹ con cô.
Lưu Vân ngồi trên giường, ngắm Khương Ninh bằng ánh mắt đầy yêu thương. Bà cất tiếng hỏi: Hôm vừa rồi, người đến ngân hàng đón con là bạn con phải không?.
Khương Ninh gật đầu.
Cậu ấy cư xử với mọi người như thế nào?.
Rất tốt ạ.
Còn đối với con thì sao?.
Cũng rất tốt.
Lưu Vân gật đầu: Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.
Khương Ninh nhìn bà, Lưu Vân hài lòng mỉm cười với cô, không hỏi đến vấn đề gia cảnh, nghề nghiệp của Vu Dương.
Ngồi với Lưu Vân một lát thì Trình Vĩ về gọi cô đi ăn cơm, Khương Ninh đồng ý.
Từ khu nội trú đi ra, vừa tới cổng chính, Khương Ninh bị chặn lại.
Ninh Ninh, chúng ta nói chuyện. Lý Hoằng Huy đứng ngăn trước mặt Khương Ninh.
Giây phút nhìn thấy anh ta, gương mặt Khương Ninh bỗng chốc lạnh như băng: Những gì cần nói đều đã nói hết rồi.
Lý Hoằng Huy không kiên nhẫn như lần trước, anh ta tiến lên tóm lấy tay Khương Ninh kéo cô ra ngoài.
Khương Ninh tức giận dãy dụa: Anh làm cái gì thế?.
Lý Hoằng Huy quay lại, đáp: Chúng ta nói chuyện.
Khương Ninh xoay cổ tay: Buông ra, tự tôi đi được.
Lý Hoằng Huy thấy cô đồng ý liền nới lỏng tay. Khương Ninh rút tay ra, đi theo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.