Buổi trưa, Vương Thành đến hiệu sửa xe, hoảng hốt nhìn Vu Dương toàn thân đầy vết thương, vội vàng hỏi thăm nhưng Vu Dương chỉ trả lời qua quýt vài câu.
Khương Ninh thấy hai người có việc, tự giác lui ra, đứng ngoài cửa uể oải phơi nắng. Cô ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên trời, một mảng trong xanh ngăn ngắt, xung quanh vầng thái dương có thể nhìn thấy những quầng sáng màu vỏ quýt.
Sắp hết năm, Khương Ninh nghĩ đến quãng thời gian sáu tháng trở về mà ngỡ như vừa mới hôm qua.
Hết năm nay, cô sẽ đi.
Tiểu Ninh. Từ Giai Tú cưỡi con lừa nhỏ phanh gấp trước cửa hiệu, xuống xe chạy hai ba bước lại chỗ Khương Ninh, đứng trước mặt cô thở hổn hển: Tên Tiền Cường khốn kiếp dám động vào cậu à? Cậu có bị làm sao không?.
Không sao. Khương Ninh lắc đầu.
Từ Giai Tú vỗ ngực mấy cái: May quá, may quá. Mình lo cậu xảy ra chuyện. Nhưng sao cậu lại đi gặp hắn vậy?.
Khương Ninh kể sơ lược chuyện hôm qua cho Từ Giai Tú nghe.
Từ Giai Tú nghe xong nhéo tai Khương Ninh: Cậu ấy à, đúng là lo quá thành loạn. Hắn bảo cậu đến cậu liền một mình đến ngay, từ trước đến nay cậu có kém thông minh như thế bao giờ đâu.
Khương Ninh gạt tay cô nàng ra khỏi tai mình.
Từ Giai Tú lườm cô: May mà Vu Dương kịp thời chạy đến, không thì... Dừng một lát, cô hỏi tiếp: Vu Dương có sao không?.
Khương Ninh rủ mắt xuống: Tay phải bị trật khớp.
Từ Giai Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016148/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.