Tin Từ Giai Tú tự sát nhanh chóng lan truyền khắp trấn Thanh Vân khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Chú Vương vội vàng lái xe chạy đến cửa hàng của Vu Dương, kéo tấm cửa cuốn lên ngang người, đủ để đi vào.
“Tiểu Vu, Tiểu Vu…”. Chú Vương vội vã gọi Vu Dương, xốc mạnh tấm rèm vải đi vào trong: “Đã xảy ra chuyện rồi”.
Chú Vương nương theo ánh đèn, thấy Vu Dương đang ngồi tựa giường, nheo mắt.
Mấy ngày không gặp, trông anh sa sút tình thần một cách thảm hại.
Lúc này, chú Vương không để tâm đến anh, vội báo: “Cô giáo Từ tự sát rồi”.
Vu Dương mất một lúc mới hiểu ra vấn đề, mi tâm nhíu lại: “Từ Giai Tú?”.
“Đúng vậy, tối qua cô ấy đã nhảy từ tòa nhà ủy ban của thị trấn xuống…tử vong tại chỗ”.
Vu Dương hoảng hốt, chưa kịp tiêu hóa thông tin bất ngờ này thì chân đã vô thức bước lên.
Anh tìm chiếc di động, gọi cho Khương Ninh hai ba cuộc nhưng không có người nghe điện.
Vu Dương cúp máy, đứng phắt dậy, giọng điệu lo lắng: “Cháu phải đi tìm Khương Ninh”.
Chú Vương đề nghị: “Để chú đưa cháu đi”.
“Vâng”.
Hai người không chần chừ, Vu Dương để chú Vương chở đến nhà Khương Ninh. Tới giao lộ, xe không vào được, Vu Dương không nhiều lời bước xuống, chạy vội về phía nhà của Khương Ninh.
Đi đến cửa, anh không do dự, xông thẳng vào trong, đúng lúc bắt gặp Trần Lệ Trân.
“Khương Ninh, Khương Ninh đâu ạ?”. Anh không thể chờ đợi, cất tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong/2016120/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.