16.
Ở nhiều việc, Sở Hỉ quen bị động, cô như con rùa nằm bẹp dưới bờ, người khác chọc một cái hai cái, cô mới nhúc nhích.
Nụ hôn đầu tiên của Văn Dương rơi lên môi cô, chỉ là sự tiếp xúc đơn giản, cô không có phản ứng gì.
Anh quan sát phản ứng của cô hai giây, rồi hoàn toàn bao trùm lấy đôi môi cô, cạy mở hàm răng, trước tiên thăm dò nhẹ nhàng, sau đó dần sâu hơn.
Rõ ràng Văn Dương am hiểu nghệ thuật hôn, tay anh đi cùng, vuốt ve vòng eo cô. Bàn tay và nụ hôn này, cũng nóng rực như nhau.
Vùng da đó nhạy cảm, khuếch đại một loại cảm giác thích thú.
Anh từng chút một xâm chiếm ý chí cô, cướp đi hơi thở cô, cô bám lấy góc áo anh, như bám víu vào phao cứu sinh.
Từ đây, tình thế bị động của Sở Hỉ không còn cách nào đảo ngược.
Một lúc lâu, họ cuối cùng tách ra.
Sở Hỉ mở mắt nhìn anh, đôi mắt ướt át, ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Trong phòng mát lạnh nhờ điều hòa, nhưng cô cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô khó chịu cử động ngón tay, Văn Dương không buông, cô giãy giụa cũng không thoát ra được.
Kéo co một lúc, cô chọn cách bỏ cuộc.
Đầu Sở Hỉ cúi xuống, trán tựa lên vai anh, nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, nghĩ đến câu nói anh đăng cách đây vài ngày.
Cô biết đó là thơ của Neruda, nhưng vẫn tự hỏi, liệu anh có thực sự từng nắm tay ai đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-xu/3421953/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.