Nó nằm viện được một ngày, rồi cũng xuất viện. Thật ra sức khỏe của nó còn chưa ổn định nhưng chỉ còn bốn ngày nữa là đến kì hạn, không thể lãng phí thời gian. Tốn biết bao nhiêu công sức để nhận được sự đồng ý của bọn họ nó mới có thể về nhà. Nhưng với điều kiện phải chuyên tâm bồi bổ và có người bên cạnh, việc này giao cho Thiên Tỉ.
Nó cùng cậu bắt taxi về, đến nơi nó vừa định vào thì cậu đưa tay ra chặn nó lại, rồi nói.
" Hôm nay qua nhà tớ ăn cơm, cậu mà bỏ bữa là vào viện ngay."
Nó thật khóc không ra nước mắt mà, lần đầu tiên có cảm giác giống như bản thân bị đe dọa bỏ tù vậy. Đành gật đầu cái rụp rồi bước vào. Nhanh chóng lên tầng để tắm rửa, nó không thích mùi thuốc kháng sinh chút nào.
Bàn tay khẽ chạm vào chiếc cổ trống rỗng mà không khỏi đau, kỉ vật duy nhất mà mẹ để lại cho nó giờ đây lại bị người khác lấy mất. Chỉ trách nó vô dụng không giữ được, nhất định phải tìm cách để lấy lại. Sau đó chỉ còn tiếng nước chảy, cùng với tiếng nấc ngắt quãng.
Nó tắm xong, với đại lấy một bộ đồ rồi sấy tóc. Đang sấy đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Vội bỏ máy xuống, nó chạy ra mở cửa thì thấy cậu đứng ở ngoài. Có chút bực mình, liền cao giọng nói.
"Cậu có cần phải đập cửa mạnh đến thế không? Tớ đâu có điếc." Thấy bộ dạng của nó như vậy cậu yên tâm hẳn, tảng đá trong lòng như biến mất.
"Hướng Dương, cậu quên là phải sang nhà tớ ăn cơm đúng chứ? Điện thoại tớ gọi bao nhiêu cuộc tại sao không bắt máy?"
Nó xững người lại, sau đó hiểu ra vấn đề thì cười trừ, đành giải thích là điện thoại hết pin. Cậu cũng bỏ qua, rồi bảo nó sang nhà.
Nó nhìn căn nhà trước mặt mà không khỏi tò mò. Trước đây chưa từng đến nơi này bao giờ. Vừa bước vào, nó đã nhìn xung quanh. Căn biệt thự này cũng giống với nhà bác Thẩm, lấy màu trắng làm chủ đạo. Xung quanh trồng hoa Diên Vĩ đua nhau khoe sắc. Bên trong cũng bài trí đơn giản nhưng không kém phần hài hòa mang đến cá tính của chủ nhân.
Đột nhiên một thứ đập vào mắt nó, là bức ảnh gia đình. Trong đó có hai người vợ chồng cùng với Thiên Tỉ và một cậu nhóc tầm ba tuổi trông họ rất hạnh phúc khi ở bên nhau.
Cậu thấy nó chăm chú vào bức ảnh như vậy liền nói.
"Hai người đó là ba và mẹ tớ, còn đây là Nam Nam em trai của tớ."_Thiên Tỉ vừa nói vừa chỉ tay vào từng người, trong mắt hiện lên rất nhiều tình cảm từ đó có thể nhận ra cậu yêu quý họ như thế nào.
Nó có chút hơi xót xa khi nhìn thấy gia đình của cậu, phải là nó ghen tị vì trước đây nó cũng từng được như thế nhưng cũng chỉ là đã từng.
Cậu nhận thấy trong mắt nó đã phiến hồng biết nó nghĩ gì nên đặt một tay lên vai, chuyển chủ đề.
"Được rồi mau ăn cơm thôi."
Nó mỉm cười, gật đầu rồi đi xuống bếp cùng cậu. Nhìn cái bàn ăn trước mặt mà há hốc mồm. Trên bàn có đầy đủ thể loại món ăn bồi bổ trải dài khắp chỗ. Sau đó nhìn sang cậu liền hiện lên oán khí. Cậu đây là biết nó không thể bỏ thừa thức ăn lên cố tình nấu nhiều như vậy.
Thiên Tỉ cảm nhận được ánh mắt của người bên cạch nhưng cũng bỏ đi ngồi xuống trước. Nó không nói gì nữa cũng lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm. Đang ăn đột nhiên nó nhớ đến một chuyện.
"Thiên Tỉ, chỉ còn bốn ngày nữa chúng ta làm gì để tìm ra sự thật đây?"
Cậu trầm ngâm một lúc rồi cũng nói.
"Yên tâm, bọn tớ đã nghĩ ra cách để giải quyết rồi."
Nghe cậu khẳng định như vậy nó cũng yên lòng, nó tin họ. Gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn.
"Sợi dây chuyền đó là như thế nào vậy?"
Nó ngước lên nhìn cậu, thật không ngờ cậu hỏi câu này. Thấy nó im lặng như thế, cậu nghĩ nó không muốn nói lên định thôi, bỗng nó lên tiếng.
"Là của mẹ tớ để lại, vật gia truyền tổ tiên. Chỉ là không hiểu Tú Nghiên lấy nó để làm gì? Nó cũng không phải đắt đỏ."
Thiên Tỉ đột nhiên chìm vào suy nghĩ một lần nữa rồi cười nguy hiểm. Nó nhìn khuôn mặt quỷ dị của cậu như vậy không khỏi bị dọa sợ. Lúc này cậu thật giống ác quỷ a. Lắp bắp hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]