17.
Ngày đó tôi ổn định Tống Minh Châu, bảo hắn về trước để kéo dài thời gian nghĩ biện pháp.
Từ Thiếu Tân lại giống như có tiền không có đất tiêu, nói:"Chỉ cần 500 vạn là có thể báo thù cho ba cô, cô còn đang do dự cái gì?"
Tim tôi nhảy thình thịch hai cái.
Chỉ? Tôi không muốn tranh luận với những người không có khái niệm về tiền bạc.
Huống chi, tôi không cho rằng Tống Minh Châu trong việc lại vô tội như vậy.
Hắn cũng là đồng phạm, không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
18.
Trong mấy ngày thương lượng với Tống Minh Châu, ngày lành của Triệu Quân xem như đã hết.
Trịnh lão đã nói rõ không có quan hệ gì với Triệu Quân, địa vị của Triệu Quân xuống dốc không phanh.
“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp họ Vương! Chỉ là một kẻ bán sơn tay trắng lập nghiệp, còn dám khinh thường tao?! Sau này bảo hắn quỳ liếm giày da cho tao!”
Tôi đi theo sau xe Triệu Quân, vốn định tìm chút chứng cứ, không ngờ vừa nghe thấy ông ta gọi.
Thật trùng hợp, tôi đã ghi âm nó.
Căn cứ vào manh mối trong lời nói của Triệu Quân, tôi rất nhanh xác định là vị Vương tổng nào.
Vì thế nặc danh gửi đoạn ghi âm cho Vương tổng.
19.
Ngày hôm sau tôi vẫn lái xe không xa không gần đi theo Triệu Quân.
Chạng vạng tối, một chiếc xe tải đột nhiên chắn ngang trước xe Triệu Quân, ép ông ta dừng lại.
Một đám người đi xuống, xách gậy đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-toa-nang/2909343/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.