Tần Hạ Thụy từ khi sinh ra đã là một tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên. Gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương hắn, ngày còn nhỏ, hắn cứ ngây thơ nghĩ rằng bản thân là đứa trẻ hạnh phúc nhất. Nhưng rồi những ngày hạnh phúc đó không kéo dài bao lâu, gia đình của hắn đã đứng bên bờ vực của sự sụp đổ. 
Năm lên 7 tuổi, mẹ hắn ngoại tình. Ba hắn và mẹ hắn đã cãi nhau rất lớn, sau đó...mẹ hắn liền thu dọn hành lí rời khỏi đây. Mặc cho Tần Hạ Thụy có khóc lóc bao nhiêu, bám lấy mẹ bao lâu, mẹ hắn đến cùng vẫn là quay lưng bước đi, một ánh mắt cũng không dành cho hắn. Hắn còn nhớ, câu cuối cùng mà mẹ hắn nói trước khi rời đi chính là: "Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi chính là sinh ra cậu, và cậu lại là con của người đàn ông đó." 
Tần Hạ Thụy chỉ biết giương mắt nhìn mẹ hắn rời đi, lần đầu tiên, trong cuộc đời của hắn biết cái gì gọi là tuyệt vọng đến cùng cực. Trong đầu vẫn luôn vang lên câu nói cuối cùng đó của mẹ hắn, Tần Hạ Thụy không hiểu, hắn không hiểu. Rốt cuộc một gia đình đang hạnh phúc, vì điều gì lại biến thành như vậy? 
Hắn còn nhớ, ngày hôm đó, trời mưa rất lớn. Cậu bé 7 tuổi đứng ngây người trong màn mưa, nước mưa như gột rửa đi hết tất thảy những tháng ngày hạnh phúc đó của hắn. Đem hắn ném vào vực sâu vô tận, một đứa trẻ 7 tuổi, lần đầu tiên phải chịu đả kích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-khong-mau/3350354/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.