Chương trước
Chương sau


Ngày 21/1/2019, Hôm nay cả lớp lại tập trung tập luyện với nhau, phần động tác đã hoàn thiện gần hết, chỉ còn mỗi phần của Nhật.

Cả đám vẫn cặm cụi tập luyện, Minh từ đằng xa quan sát bóng dáng nhỏ bé đang cố gắng hoàn thành phần của

mình. Trên khuỷa tay và ở chân đã xuất hiện những vết trầy nhỏ, Minh càng nhìn càng xót cho Nhật. Dù cho té đau cậu ra lại đứng lên, Minh biết rõ Nhật là đứa có trách nhiệm cao, khi được giao nhiệm vụ gì nó chắc chắn sống chết mà hoàn thành nó.

Cả đám bắt đầu nghỉ ngơi sau thời gian luyện tập vất vả, Nhật đang ngồi thao dầu lên mấy vết trầy, vết bầm của bản thân, Nhật xuýt xoa mà nhìn mấy vết thương nhỏ trên người. Bất ngờ, Minh đi lại cùng một ly nước khoáng, nó giật lấy chai dầu rồi dí vào tay Nhật lý nước khoáng. Minh chẳng nói gì cặm cụi thoa lên tay Nhật, Nhật có chút ngạc nhiên rồi ngồi yên để Minh muốn làm gì làm.

Minh nhìn những vết thương trên tay Nhật không khỏi xót xa, nhìn Nhật không ngừng cố gắng như vậy khiến Minh vừa lo lắng vừa khâm phục. Con người bé nhỏ này thật sự là một cậu bạn mạnh mẽ rất nhiều, Minh vô thức đưa tay xoa mái đầu tròn của Nhật, nó ngạc nhiên nhìn Minh. Nhật vô thức tránh né hành động đó của Minh, cả hai bắt đầu rơi vào tình trạng ngượng nghịu.

“Nhật! Minh! Lại đây!”_Tường bất ngờ gọi cả hai, Nhật và Minh cũng nhanh chân đi lại chỗ Tường.

“Minh, mày thử thay thế vị trí của Luân thử được không?”

“Hả? Tao á?”

Minh ngạc nhiên trước lời đề nghị của Tường, cậu lưỡng lự nhìn Nhật rồi lại vội vàng từ chối. Minh đương nhiên là muốn làm động tác đó cùng Nhật rồi, cậu chỉ vội giải thích cho Tường, cậu sợ Nhật sẽ bị thương, Minh chấp nhận mình yếu hơn Luân, cậu sợ bản thân cậu làm tổn thương Nhật

“Minh, tao là người đề nghị đổi vị trí với mày đó. Tao nghĩ để hai đứa bây làm thử dù sao hai đứa bây cũng hiểu ý nhau hơn.”_Luân cắt ngang lời Minh nói vội giải thích lí do của mình. Minh nghe Luân và Tường giải thích cũng bị thuyết phục mà chấp nhận thử.

Cả đám nhanh chóng ra sân, Luân lui về phía sau để làm bệ đỡ cho Nhật còn Minh đứng trước. Ngay khi Tường vừa ra hiệu Nhật bắt đầu lấy đà chạy thật nhanh lấy đà rồi phóng lên người Minh, Minh ngay lập tức giữ Nhật lại

thật chặt mà không hề ngã. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy động tác được thực hiện thành công, mọi người hò reo trong vui mừng, Nhật cũng vui mừng mà ôm lấy đầu Minh.

“Được rồi, được rồi. Vui quá đi!”

“May quá, mày không bị thương nữa.”

Mặt Minh đầy vẻ an tâm mà cất lời, cậu khẽ cười mỉm khiến tim Nhật đập loạn lên. Nhật lúc này xấu hổ vội đi xuống, Minh không phòng trước hành động của Nhật mà đứng không vững khiễn cả hai ngã đè lên nhau. Ngực cả hai áp sát, mặt đối mặt, kề gần sát nhau, Nhật có thể cảm nhận được rõ từ nhịp thở đến nhịp tim của Minh. Đôi mắt dịu dàng mà Minh đang dùng để nhìn cậu, nụ cười tươi sáng như mặt trời, Minh cười tươi như thế.

“Xin lỗi, tao đứng không vững.”

“Đi...đi xuống ngay, nặng quá!”_Nhật ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, cậu vội vàng đẩy Minh ra rồi nhanh chóng bỏ chạy đi.

“Mày thấy sao Tường?”_Minh quay qua hỏi thăm ý kiền của Tường.

“Được lắm, tao thấy hai đứa bây ok đó.”

Cuối cùng Minh chính thức thay vị trí của Luân, cả đám cũng nhanh chóng tập dợt lại tất cả mọi động tác khi có sự thay đổi đội hình. Tối hôm ấy, cả đám lại ở lại trường, tập dợt lại mọi thứ, cho đến khi mệt lã rồi ai về nhà nấy. Hôm nay, Minh lại chở Nhật về như mọi lần.

Cả hai cùng nhau đi lấy xe, đến nơi Minh bất ngờ gạt chân chống cho Nhật, cậu ta còn lấy nón đội lên và cài lại cho cậu. Những hành động này quá đổi thật dịu dàng khiến tim cậu có chút ấm áp trong lòng. Nhật lên xe ngồi cách một khoảng so với Minh, dạo gần đây cảm giác ở gần Minh khiến cậu cứ ngượng ngùng khó xử. Nhật nhận ra Minh có gì đó rất khác, nó bỗng dịu dàng hơn, nó thường làm mấy hành động gần gũi với cậu, Nhật không hiểu nỗi nó bị gì nữa. Nhưng bên cạnh nó như thế thật quá khó khăn để cậu từ bỏ tình cảm này, rõ ràng lần này cậu đã hạ quyết tâm rồi mà.

“Ui! Mày chạy kiểu gì vậy?”_Minh bất ngờ thắng gấp khiến Nhật theo quán tính ngã nhào về phía trước, khoảng cách cũng bị mất đi cậu dựa sát vào bờ lưng của Minh.

“Ai biểu mày ngồi tuốt ra sau chi! Ngồi xích lại đi, đây ôm chặt vào.”

Không để Nhật phản ứng, Minh nhanh chóng giữ Nhật ngồi sát lại, kéo cả hai tay cậu ôm lấy hông mình. Nhật ngạc nhiên không nói nên lời, tay cậu đang ôm chặt lấy bờ hông săn chắc của người ngồi trước, tim Nhật lại khẽ rung động liên hồi những hồi chuông cảm xúc. Nhật ơi, đừng dễ dãi như thế chứ!

Nhưng những điều dịu dàng này nó thật ấm áp và dễ chịu, nó là những gì cậu hằng mong, Nhật giật mình tỉnh lại, cậu vừa bị cuốn vào những điều dịu dàng ấy. Nhật cố gắng trấn tỉnh bản thân, cậu không thể để chút cảm xúc tình cảm lấn át lí trí nữa. Nhật biết rõ Minh là trai thằng, nó sẽ chẳng thể thích cậu, Nhật hiểu bản thân cũng cần phải từ bỏ tình cảm này để cả hai có thể tự nhiên như trước kia.

Sáng hôm sau, ngày 22/1/2019, giờ ra chơi, tại lớp 12A7, Nhật đang cặm cụi ngồi làm bài, Tú ngồi đằng trước quay xuống bắt chuyện với cậu bạn.

“Sao mà mày siêng quá vậy? Mà thằng Minh đâu rồi, bình thường dính mày như sam mà?”

“Nó đi mua đồ cho tao rồi?”_Cậu đáp lại lời Tú nhưng ánh mắt không rời khỏi cuốn đề cương.

“Vậy à? Dạo gần đây thấy tụi bây có vẻ tốt quá ha?”_Nhật bất ngờ ngừng bút, khẽ đưa mắt nhìn Tú rồi thở dài đầy ngao ngán. Nhìn vẻ chán nản của Nhật, Minh lấy làm lạ hỏi chuyện.

“Sao thế? Bộ có gì không tốt à?”

“Không hẳn, chỉ là việc Minh đối xử tốt với tao như vậy khiến tao cảm thấy thật khó khăn để từ bỏ tình cảm của bản thân.”

“Mày muốn từ bỏ tình cảm á?”

“Ừm, mày biết mà Minh là trai thẳng, nó sao có thể thích con trai được. Với lại, tao và nó cũng nói chuyện rồi, nó cũng đâu có phản đối việc tao từ bỏ tình cảm này. Tao chỉ muốn mọi chuyện bình thường như trước kia thôi.”

“Nhật, tao thấy mày mới là người không bình thường đó. Mày nói rằng mày sợ nó khó xử khi chơi đứa gay như mày nhưng rõ ràng mày mới là cái đứa khó xử. Mày là đứa duy nhất không hành xử bình thường, còn Minh chẳng

phải trước đây nó vẫn luôn như vậy sao?”

“Nhưng nếu nó cứ như thế làm sao tao từ bỏ tình cảm này được? Điều này có lẽ sẽ dễ hơn nếu nó quen một người còn gái.”

Nhật thật sự rất thích mỗi khi Minh nhẹ nhàng, ôn nhu với cậu, nhưng cậu hiểu rõ chuyện đang xảy ra. Minh là trai thẳng và những hành động ấy đối với cậu cũng chỉ là tình bạn mà thôi. Nhật không dám nghĩ sâu xa hơn nữa, cậu không dám hi vọng thêm nữa, nhưng sao có thể từ bỏ khi Minh cứ dịu dàng với cậu như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.