Minh Dương rũ mắt uống một ngụm cafe nhỏ. Vị đắng xen chút mùi thơm của sữa hòa tan lan ra cả khoang miệng khiến cô thoải mái đôi chút.
Cô an tĩnh ngồi không nói gì khiến cho Hoàng Thịnh có chút thấp thỏm lo lắng. Rốt cục vẫn là hắn chịu không nổi mở miệng trước.
- Dương! Thật xin lỗi. Anh không muốn nói vì sợ em kích động, anh vẫn luôn tìm cơ hội giải thích rõ. Chỉ là...
- Bao lâu rồi?
Cô khẽ lên tiếng, mắt đưa ra cửa sổ ngắm nhìn con phố tấp nập. Hắn có chút ngập ngừng, cất giọng trầm trầm.
- Gần hai năm.
Minh Dương vẫn không nói gì. Hắn cứ tưởng cô sẽ kích động la hét khóc lóc, hay vì quá sốc mà phải nhập viện do đau tim. Cô gái ngồi trầm ngâm một lát, đưa tay trái ra cầm lấy ly cafe rồi đổ vào thùng rác nhỏ ở góc bàn.
Hoàng Thịnh có chút bất ngờ trước hành động kỳ lạ của cô nhưng vẫn không nói nhiều.
Cô gái ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đến kiều diễm khiến Hoàng Thịnh có chút giật mình. Từ lúc đó, hắn chỉ vội suy nghĩ nên mở lời với Minh Dương thế nào, hơn nữa suốt cả quãng đường cô đều không nhìn thằng vào mắt hắn.
Cô so với hơn hai năm trước đẹp hơn rất nhiều. Đôi mắt màu trà ngập tràn sinh khí khuất dưới hàng mi dài cong cong. Đuôi mắt hẹp dài khiến cô có thêm đôi phần quyến rũ của cô gái trưởng thành.
Đôi môi nhỏ có chút bạc khiến người ta nhìn vào cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-ben-mat-trang/2947345/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.