Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 83 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Chẳng mấy chốc mà thành Nguyên Châu đã sang đông. Đến đây thì Chung Ly Sóc đã sống ở chốn đô thành vừa quen thuộc vừa xa lạ này tròn một năm. Xa giá của Vân Trung Vương từ Vân Châu đến bến tàu bờ tây Nguyên Châu vào một ngày mùa đông sáng sủa. Chung Ly Sóc đích thân tới bến tàu nghênh đón Chung Ly Mạc từ phương Nam. Bao năm trôi qua, tỷ đệ hai người xem như chính thức đoàn viên. Giữa đông, Tố Bắc ở tận Hàng Châu vì Khánh quốc gây áp lực mà đã nổi lên nội chiến ngay giữa lúc trời đông giá rét. Bộ lạc Thanh Mộng, mẫu tộc của Thế tử, làm phản, trảm Đại quân Minh Qua Tề ngay trong trướng. Các bộ lạc hỗn chiến. Thanh Mộng nhân cơ hội xưng thần với Khánh quốc. Đến đây, mười mấy bộ lạc lớn nhỏ ở Hàn Châu chia năm xẻ bảy. Đế quốc hùng ưng do một tay Tố Bắc lập nên chính thức sụp đổ. Khánh quốc thu nạp những bộ lạc đầu tiên xưng thần, để bọn họ cùng Tiên tộc ở Lan Châu dưỡng ngựa cho Khánh quốc. Huyên Cảnh Thần hạ chỉ, lệnh đại thần Cửu Ngôn Tự đến Hàn Châu hòa đàm, chỉnh đốn các bộ lạc còn lại, sắc phong Tô Hợp làm Tố Bắc Vương, trở thành quân vương thảo nguyên mới. Vì Tô Hợp còn nhỏ nên Huyên Cảnh Thần không để hắn lập tức trở lại Tố Bắc mà lệnh Thứ sử Uyển Châu Thôi Kiện cùng đại thần Cửu Ngôn Tự và thủ lĩnh của bộ lạc Thanh Mộng tạm thời cáng đáng hết thảy công việc của Tố Bắc Vương, hơn nữa còn nói rõ, từ nay về sau Tố Bắc Vương đều do Hoàng đế Khánh quốc sắc phong. Mỗi Tố Bắc Vương trước khi gia quan phải đưa đến Hoằng Văn Quán học tập. Như vậy, trăm năm sau, sẽ không còn người Man tộc gây náo động nữa. Thiên hạ đại nhất thống, không ai có thể kháng cự. Cuộc chiến đối ngoại thắng lợi khiến địa vị của Huyên Cảnh Thần trong lòng bá tánh càng trở nên cao lớn. Dân gian dường như đã xem nàng là quân chủ thánh minh tựa Thủy Đế Chung Ly Cẩn hay Văn Cảnh lưỡng đế. Khánh quốc tứ hải thái bình, thịnh thế dần dần hiển lộ. Chính vì lẽ đó, đêm Trừ tịch năm nay, bá tánh thành Nguyên Châu tưng bừng đốt pháo hoa bên bờ Lương Thủy. Pháo hoa lộng lẫy nổ vang giữa bầu trời đêm, khiến đêm tối sáng rỡ như ban ngày. Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, cánh hoa rơi rụng tựa mưa sao*. *Hai câu đầu trong bài Thanh Ngọc Án – Nguyên tịch. Hoa lửa năm nay còn rực rỡ hơn thịnh yến tại Ngư Long Các năm ngoái. Huyên Cảnh Thần nắm tay Chung Ly Sóc, cùng các đại thần bước đến Trích Tinh Lâu cao nhất thành Nguyên Châu. Đã gần giữa đêm, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ là một năm mới. Các Ty Mệnh cao giọng ngâm tụng những công tích vĩ đại của kim thượng. Khi bá tánh đồng loạt ngẩng đầu cất giọng hô to bệ hạ thiên thu, Chung Ly Sóc mắt đầy ý cười nhìn Huyên Cảnh Thần, cùng nàng nắm chặt dây chuông của chiếc chuông đồng cực lớn trong Trích Tinh Lâu, rồi gõ vang thần chung trong tiếng hô của Đại Ty Mệnh. Đinh… đong… Tiếng chuông nặng nề mà thanh thúy vang lên tổng cộng chín lần, từ Trích Tinh Lâu truyền khắp mỗi góc thành Nguyên Châu. Các bá tánh hân hoan ngẩng đầu, nhìn về phía Trích Tinh Lâu chí cao vô thượng trong thành, hô to Khánh quốc thịnh thế. Đây là khởi đầu của một năm mới, cũng là khởi đầu của một quốc gia thịnh thế. Sau Trừ tịch, Lễ bộ cùng Giám Thiên Ty bắt tay vào chuẩn bị điển lễ đại hôn của Hoàng đế. Tháng Hai, thành Nguyên Châu giới nghiêm khắp chốn. Dưới sự dẫn dắt của Kim Bào Vệ do Tô Ngạn Khanh thống lĩnh, sứ giả đến từ bốn bể tuần tự tiến vào Nguyên Châu. Bá tánh thiên hạ đều biết quân chủ thánh minh của họ sắp đại hôn, đều thấp thỏm chờ mong như sự im lặng trước cơn bão. Sớm tinh mơ ngày mười bốn tháng Hai, khi tiếng pháo đầu tiên nổ vang tại phủ Định Quốc công, thành Nguyên Châu im ắng đã lâu bắt đầu một ngày náo nhiệt. Đây là chuyện trọng đại đầu tiên của hoàng thất Khánh quốc. Lễ bộ và Giám Thiên Ty tuân theo lễ cổ, lệnh Hoàng phu Chung Ly Sóc cưỡi ngựa từ cửa đông đến nghênh đón Nữ hoàng, tiếp theo từ Kim Bào Vệ cùng binh mã Nguyên Châu mở đường, đi một vòng trên các con phố lớn ngoài hoàng thành, cuối cùng thành lễ trước tế đàn hiến tế Đông Hoàng tại trung tâm của hoàng cung. Sau đó, các quan lại sẽ mở yến tiệc ở Kim Quang Các, đại hôn cứ thế kết thúc. Làm tân lang, sáng sớm hôm nay, Chung Ly Sóc cùng Chung Ly Mạc, Kim Bào Vệ Dương Ngọc Đình, cả rất nhiều con em quý tộc và những thiếu niên Ty Mệnh của Giám Thiên Ty, cùng cưỡi ngựa đỏ hướng cửa đông hoàng cung. Kim Bào Vệ đã chờ sẵn hai bên đường, ngăn trở các bá tánh tò mò. Chung Ly Sóc ngồi trên lưng ngựa, đi hướng Huyên Cảnh Thần trong tia nắng ban mai dịu nhẹ. Tiếng pháo nổ rợp không dứt suốt một đường. Các bá tánh hai bên đường tự đốt pháo, bày tỏ lòng mừng rỡ. Trái ngược với cảnh tượng từ khi mới đứng dậy đã vô cùng náo nhiệt bên phía Chung Ly Sóc, buổi sớm của Huyên Cảnh Thần trong hoàng cung lại rất bình thường. Các thị nữ hầu hạ nàng mặc áo cưới đỏ thẫm, tô điểm trang dung tinh xảo, tất bật sửa sang để nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất. Huyên Cảnh Thần ngồi trước gương đồng, nhìn các thị nữ đằng sau chải mái tóc đen nhánh của mình từ chân đến ngọn, miệng lẩm bẩm những lời chúc phúc tốt đẹp. Khóe mắt nàng lướt đến một bóng dáng mơ hồ trong gương. Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An ngồi sau, nhìn các thị nữ đang trang điểm cho Nữ hoàng, mắt đầy lo lắng, “Đã giờ nào rồi, sao còn không nhanh lên một chút?” Rõ ràng là trưởng tỷ đại hôn mà Trưởng Công chúa còn căng thẳng hơn cả đương sự, luôn miệng thúc giục các thị nữ. Huyên Cảnh Thần than một tiếng, nói: “Giờ lành là chính Tị cơ mà. Giờ vẫn còn rất sớm, An An đừng hối thúc.” Huyên Cảnh An siết chặt tay, lại trông ra cửa, rõ ràng đã sáng rỡ. Đúng lúc này, Tiểu Công chúa Huyên Cảnh Ninh cũng hấp tấp chạy vào, nói: “Người của tỷ phu đã qua phố đông, giờ sắp đến hoàng thành rồi.” Huyên Cảnh An nghe thế thì giật nảy, vội nhìn sang hoàng tỷ còn đang trang điểm phía sau, gọi: “A tỷ…” “Rồi, rồi. Vậy ngươi nhanh tay một chút đi.” Huyên Cảnh Thần dặn thị nữ vấn tóc cho mình, lại khoác lên món áo cưới cuối cùng, ngồi ngay ngắn trước điện chờ Chung Ly Sóc đến đón. Vì vị trí địa lí bất đồng mà phong tục kết hôn của Sở quốc cũng có đôi chút khác biệt. Tỷ như ở Uyển Châu, tân nương tử khi xuất giá phải đội khăn nhưng những nơi khác như Lê Châu, Vân Châu, Nguyên Châu thì lại có thể lộ mặt. Cũng chính vì thế mà Huyên Cảnh Thần thân là đế vương, lúc này đang ngồi trước án, mặc áo cưới, yên lặng dùng bữa sáng. Nàng thoạt trông không giống một tân nương tử sắp gả mà càng như một chủ quân đang chờ kẻ hầu mang người nghênh đón. Huyên Cảnh An nhìn Huyên Cảnh Thần bình tĩnh, nghĩ đến hôn lễ cùng Thái tử rất nhiều năm về trước, hoàng tỷ cũng bình thản như thế, khiến bản thân nàng nôn nóng còn hâm mộ ngược lại sự bình tĩnh của trưởng tỷ. Nàng ngẫm nghĩ, lại đi theo Huyên Cảnh Ninh đến cửa đông cản người, nói: “A Ninh, ta đi cùng muội vậy.” Thôi, nàng không muốn ở lại với trưởng tỷ này nữa, còn chẳng thú vị bằng ra cửa ngăn cản tiểu tỷ phu. Nghĩ vậy, tỷ muội hai người bèn dẫn theo một đám quý nữ Nguyên Châu, còn có cả Kim Bào Vệ, đến cửa đông chờ đội ngũ đón dâu đến. Gần tới giờ Tị, tiếng trống văng vẳng vang xa truyền đến cửa đông. Trưởng Công chúa cùng Tiểu Công chúa leo lên cửa thành, nhìn một con rồng đỏ rực uốn lượn phi về phía cửa đông, vội kêu Kim Bào Vệ đóng cửa, chuẩn bị cho việc ngăn đón. Các nàng đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ đón dâu uốn lượn xuất hiện, sẵn sàng đón địch. Đội ngũ đến gần, tiếng trống văng vẳng vang dội, ngay cả những lời ca của các Ty Mệnh cũng trở nên rõ ràng. Tiếng ca uyển chuyển vô cùng êm tai, đặc biệt nổi bật giữa những tiếng trống hân hoan. Các quý nữ châu đầu ghé tai, sôi nổi hỏi đây là bài hát gì. Chờ đến khi nghe rõ mới biết các Ty Mệnh hát rằng: “Trù mậu thúc tân, tam tinh tại thân. Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân.” “Tử hề! Tử hề! Như thử lương nhân hề?*” *Này là bài Trù mậu trong phần Đường Phong của Kinh Thi. Xuống dưới giải thích rõ hơn. “Nhị tỷ, bọn họ hát cái gì vậy?” Càng đến gần, tiếng hát càng vang dội. Giọng của cả nam lẫn nữ đan xen, tạo thành nhạc khúc vô cùng long tọng. Huyên Cảnh An thoáng kinh ngạc, nhìn đội ngũ đón dâu rồng rắn, đáp: “Là ‘Trù mậu’.” Nàng biết khúc này. Dân gian Sở quốc đặc biệt thích dùng khúc này để đón dâu. Truyền thuyết kể rằng vào thời tiền Sở, Thủy Đế Chung Ly Cẩn khi ấy vẫn còn là Sở Vương vì nghênh thú Triệu Vương Công chúa đã dẫn theo Ty Mệnh hát khúc “Trù mậu”, đi từ phía đông ra khỏi Lê Châu ba mươi dặm để nghênh đón tân Vương phi, nhằm biểu đạt sự trịnh trọng. Vì thế, các đời quân vương Sở quốc đều rất thích nghênh đón Hoàng hậu bằng cách ấy. Vừa nghĩ vậy thì đội ngũ đồ sộ đã vào được cửa đông. Đứng từ xa, Huyên Cảnh An nhìn tiểu tỷ phu một thân áo đỏ trên ngựa, vừa định nói gì đó đã thấy đối phương giương tay. Các Ty Mệnh áo đỏ đi phía trước tựa chim vỗ cách mà nhảy lên tường thành, vây quanh mỗi quý nữ ngăn cản đội ngũ. Ty Mệnh đều là những thiếu niên, thiếu nữ tuấn tiếu vô song. Tiểu Công chúa bị ôm lấy còn không quên la hét: “Cản người đi kìa, phải vòi tiền!” Nhưng Ty Mệnh áo đỏ đã mỉm cười ôm nàng nhảy xuống, dừng trên lưng ngựa chờ sẵn. Tất cả quý nữ đều ngồi trên ngựa, bị các Ty Mệnh ôm chạy về cửa đông. “Trù mậu thúc sô, tam tinh tại ngung. Kim tịch hà tịch? Kiến thử giải cấu.” “Tử hề! Tử hề! Như thử giải cấu hề?” Các thiếu niên đón dâu hát vang, phá tung cửa đông, đi thẳng hướng hoàng cung. Tiểu Công chúa lầu bầu sao tiểu tỷ phu không dựa theo lẽ thường, song vẫn vui vui vẻ vẻ đi cùng đội ngũ đón dâu của Chung Ly Sóc, theo họ đẩy mở cửa điện. Tiếng ca rung động truyền vào tai Huyên Cảnh Thần. Nàng ngồi ngay ngắn giữa điện, yên lặng chờ Chung Ly Sóc đến đón. “Trù mậu thúc sở, tam tinh tại hộ.” Ngoài điện, trường kích của Kim Bào Vệ rơi xuống đất. Chân giẫm, kích gióng, hòa cùng tiếng ca của các thiếu niên. Ty Mệnh áo đỏ nắm ngựa của Chung Ly Sóc đến trước điện, đỡ nàng xuống ngựa, lại đẩy nàng một phen. Các Ty Mệnh ồ ạt phá mở cửa điện dưới sự chỉ dẫn của Đại Ty Mệnh, vây quanh Huyên Cảnh Thần giữa những tiếng ca. “Kim tịch hà tịch, kiến thử sán giả.” Chung Ly Sóc mỉm cười, giẫm lên bậc thang, từng bước đi đến trước mặt Huyên Cảnh Thần. Các Ty Mệnh hô to: “Tử hề! Tử hề! Kiến thử sáng giả hà!” Nàng cười, nhìn Huyên Cảnh Thần vô cùng dịu dàng trước mắt, đoạn khom lưng bế ngang người nọ, xoay người bước ra ngoài điện. Chính Tị đã đến. Nắng sớm sáng ngời chiếu rọi lên lớp áo giáp màu vàng kim của các Kim Bào Vệ, cũng chiếu lên thiếu niên áo đỏ trong đội ngũ đón dâu. Chung Ly Sóc ôm Huyên Cảnh Thần đi qua các Ty Mệnh áo đỏ, nghe họ hát lặp: “Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân.” Trong cảnh xuân rực rỡ, Chung Ly Sóc ôm Huyên Cảnh Thần dừng lại trước tuấn mã. Nàng tung người lên ngựa, lại kéo Huyên Cảnh Thần vào lòng, đi hướng đường lớn ầm ĩ ngoài cung. Đại Ty Mệnh đứng trước chiếc trống quân trên xe ngựa, dùng một khúc linh tê mở màn. Các thiếu niên ngâm xướng Trù mậu, chúc mừng quân chủ của mình tân hôn. Giữa những tiếng hát cất cao, Huyên Cảnh Thần mỉm cười, tựa vào lòng Chung Ly Sóc, thấp giọng hỏi: “Đây là hôn lễ của người Sở các nàng sao?” Chung Ly Sóc gật đầu, cười đáp lại: “Phải. Đây mới đúng là hôn lễ của người Sở chúng ta.” Nàng nhớ đến tràng hôn lễ trầm lặng lại nhàm chán trong sự chứng kiến của bá quan rất nhiều năm về trước, khi mình chờ xa giá của Huyên Cảnh Thần đến trước Đông Cung, nghiêm túc nói: “Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân.” “Từ giờ về sau, nàng chính là thê tử của ta.” Huyên Cảnh Thần gật đầu, tựa vào lòng Chung Ly Sóc, cùng nàng ra khỏi cửa cung, đi gặp thiên hạ vạn dân của mình. Vạn dân làm chứng, bá quan kiến lễ. Trước Đông Hoàng, các nàng trở thành người nâng đỡ lẫn nhau cả đời, ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt. Cuối cùng, nàng cũng gả cho Chung Ly Sóc. _____________ Dịch nghĩa bài Trù mậu đây, copy trên Thi viện: Vừa cột bó củi xong Em thấy chòm ba ngôi sao trên trời (tức là vào tháng ba), Đêm nay là đêm gì? Em mới được gặp chàng ấy đó. Em tự nói với mình: chàng ơi! Chàng ơi! Như thế này chàng ấy sẽ ra sao? Chú giải của Chu Hy: Chương này thuộc hứng. trù mậu (đọc thù mâu): như triền miên quấn quýt chằng chịt, không thể rời ra được. tam tinh: chòm sao tâm. tại thiên (đọc thân cho hợp vận): mọc ở trên trời. Chòm sao tam tinh khi đêm tối mới hiện ra ở phương đông, tức là vào tháng ba (kiến dần là tháng giêng, kiến mão là tháng hai, kiến thìn là tháng ba). lương nhân: gọi chồng là lương nhân. Nước loạn dân nghèo, nam nữ cưới gả trễ mùa rồi sau mới cưới được thành hôn lễ. Nhà thơ kể lại lời của người vợ nói với chồng rằng: vừa chằng chịt cột củi lại thành bó, em ngẩng lên thấy chòm ba ngôi sao ở trên trời. Đêm nay không biết là đêm gì mà thình lình em lại thấy chàng ở đây. Thế rồi nàng tự nhủ mình rằng: Chàng ơi! Chàng ơi! Nhưng rồi chàng ấy sẽ ra thế nào (tốt hay xấu, chung thuỷ hay bạc bẽo)? Đó là lời nói trong lúc quá mừng cho mình như thế. Những bản sau có biến tấu vài từ. _____________ Hoàn chính văn. Dạo này hơi bận nên phiên ngoại lên từ từ nhe
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau