Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 71 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Dùng bữa sáng xong thì y công cũng đến. Thấy Huyên Cảnh Thần, y công cả kinh trong lòng, song lại không dám nghĩ nhiều, chỉ xem xét vết thương cho Chung Ly Sóc, thay thuốc rồi lại dặn dò một phen, xong đâu đấy mới đi. Thứ khiến vết thương Chung Ly Sóc nghiêm trọng thật ra là độc. Vì mưu hại Chung Ly Mạc, Niệm Vọng đã bôi kịch độc trên đầu mũi tên. Nếu không phải hắn nhìn rõ chân tướng vào thời khắc mấu chốt thì Chung Ly Sóc có lẽ đã chết bởi độc. Vì thế, người thu được rất nhiều tin tức từ Niệm Vọng thông qua loại độc này là Huyên Cảnh Thần lại càng sinh lòng nghi ngờ. Nàng mệnh Giám Thiên Ty theo dõi gắt gao hành tung của Niệm Vọng, tiếp tục quan sát những động thái sắp tới. Niệm Vọng nắm nhiều tình báo mấu chốt như vậy, sao có thể không biết Chung Ly Trình muốn mưu hại Vân Trung Vương? Ngay cả nàng còn đoán được khả năng ấy, như vậy Niệm Vọng vì cớ gì lại không lên tiếng nhắc nhở? Hoặc là nói... trong mắt hắn, Vân Trung Vương Chung Ly Mạc có cũng được mà không có cũng chẳng sao? Nhưng nếu hắn đã xưng nguyện trung thành với Chung Ly Sóc, như vậy vì sao lại không thay Chung Ly Sóc bảo vệ tốt người nhà của nàng? Điều này khiến Huyên Cảnh Thần nghi hoặc, cũng nhắc nàng nhớ đến một chuyện khác. Nàng từng nghe được những lời Thứ Đế rủa mắng Chung Ly Sóc trước giường, những tin tức để lộ ra trong đó khiến người ta sợ hãi. Sau khi Thứ Đế băng hà, Huyên Cảnh Thần đã điều tra chân tướng tràng cung biến năm xưa. Vì Thanh Lam tin tưởng nàng, lại thêm thân phận Hoàng hậu nên Giám Thiên Ty khi ấy cũng nghe lệnh nàng sai phái. Thế nên, sau khi hao tổn công sức một phen, nàng đã tìm được một số người từng hầu bên cạnh Thứ Đế, từ đó biết được chân tướng vụ việc. Năm đó, sau khi mẫu thân Chung Ly Sóc đăng cơ làm đế đã đại hôn với trưởng công tử Dương gia là Dương Vọng, hơn nữa còn hoài một đứa trẻ. Mà khi ấy đang là lúc hai nhà Dương, Lý đấu đá kịch liệt. Các đại thần đều đứng quan sát, ngay cả thế lực bảo hoàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chính vào lúc ấy, Dương gia tung ra một nước đi hồ đồ, chỉ cần Hoàng đế có con, bất luận nam nữ, nhất định đều là quân vương đời tiếp theo. Vì thế, bọn họ định sẽ ruồng bỏ đế vương, đợi đứa trẻ kia ra đời rồi mấy năm sau liền nâng lên đế vị. Đám loạn thần tặc tử ấy bèn bỏ thêm Thiên Nhật Túy vào thức ăn của Hoàng đế. Thiên Nhật Túy là cấm dược của Sở quốc, lượng ít có thể giảm đau, nhưng dùng lượng nhiều sẽ gây mơ hồ lí trí dần thành nghiện, làm suy giảm tuổi thọ. Ngay trước đêm đứa bé chào đời, Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm phát hiện ra việc này. Hoàng đế nhanh chóng hạ quyết định. Vì Sở quốc, bất luận dùng thủ đoạn nào cũng phải trừ sạch Thái Nhất Môn cùng hai nhà Dương, Lý. Vì thế, cuối năm, lấy cớ mừng hoàng tự chào đời, Hoàng đế triệu hết tất cả những thần tử đang ở bên ngoài trở về. Những con cháu chính yếu của hai nhà Dương Lý đều quay lại. Mà tông tộc, lại do các Ty Mệnh ở xa trông chừng chặt chẽ. Cứ thế, vào ngày mồng tám tháng Giêng Đông Hoàng phi thăng Thần quốc, một ngày vô cùng tốt lành để đi xa, Ngân Huy Lệnh Sử mang những món ăn ngự ban đến gõ cửa lớn hai phủ. Hôm ấy, Giám Thiên Ty phụng dưỡng Đông Hoàng vẽ trang dung nửa mặt, phá lệ cầm dao sắc, vì Đông Hoàng của bọn họ mà cam tâm tình nguyện đi về Quy Khư. Các Ty Mệnh hầu hạ thần linh khoác lên người tấm áo trắng, mang dao nhảy vào Thái Nhất Quan cùng hai phủ Lý, Dương với tư thái ác nghiệt. Máu tươi nhuộm lên tà áo trắng của các nàng một màu rực rỡ. Trong ánh lửa tận trời, các Ty Mệnh với ánh mắt lạnh lẽo quyết lòng tiến lên. Ty Mệnh trước giờ vô tranh với đời, nay lại vì tín ngưỡng của bản thân mà cam nguyện chịu tội. Dưới sự dẫn dắt của Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm, một cuộc tàn sát triều đình thảm thống nhất từ trước đến nay của Sở quốc đã diễn ra. Tín đồ thần linh trở thành đao phủ, đưa hết những người với tín ngưỡng đã sớm hỗn loạn về với Quy Khư. Chung Ly Sóc chào đời chính trong một đêm đẫm máu như thế. Giám Thiên Ty ra tay dứt khoát, mà Tuyên Ninh Trưởng Công chúa nắm giữ Kim Bào Vệ trong cung cũng thế. Màn đêm buông, nàng khống chế hết thảy đại thần trong thành Nguyên Châu, đoạt lại tất cả binh phù giữa tình cảnh hỗn loạn, sợ hãi. Mãi đến ngày thứ tám, khi Đại Tướng quân nắm binh mã thiên hạ Huyên Ngọc mang binh đuổi tới thành Nguyên Châu cần vương thì cục diện mới được ổn định. Giang sơn Sở quốc, cứ thế mà vững vàng lại giữa máu tanh. Hoàng đế vừa lâm bồn xong đổi đi tác phong ôn hòa vốn dĩ, dùng tư thái mạnh mẽ, quyết liệt mà chỉnh đốn triều cương, đổi lấy tám năm thái bình thịnh thế. Đồng thời, không lâu sau, Tuyên Ninh Trưởng Công chúa lâm bạo bệnh, cứ thế kiệt quệ, rồi mất vào đầu xuân. Sau khi nàng chết, một người quan trọng khác trong hoàng thất Chung Ly cũng bỏ mình. Thân là phu quân duy nhất của Hoàng đế, Dương Vọng thật sự là người rất thích hợp. Hắn sinh ở Dương gia nhưng lại có đức độ, mang phẩm chất quý công tử hoàn toàn khác hẳn. Hắn và Hoàng đế tuy không thể nói là phu thê ân ái nhưng cũng xem như tôn trọng lẫn nhau. Chính khi ấy, người mẫu mực cho các quý công tử ở thành Nguyên Châu là Dương Vọng biết được tất thảy những chuyện mà gia tộc đã làm. Vợ con bị họ làm hại, hắn cảm thấy nhục nhã, sau khi tận mắt thấy thân nhân được chôn cất liền uống thuốc độc tự sát. Trước khi chết, ngay cả đứa con duy nhất của mình hắn cũng không có dũng khí đi gặp. Bởi vì đứa nhỏ này, suýt chút nữa đã chết trong tay phụ tộc của chính mình. Thiên Nhật Túy độc tận xương, khiến cho Chung Ly Sóc vừa sinh ra thì thân thể đã gầy yếu hơn bình thường rất nhiều. Nàng không khóc, không cười, cũng không ăn, không uống. Tất cả đều nhờ Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm dùng bí pháp mà giữ lại một mạng, chỉ dùng canh sâm, đến ngày thứ tám mới có thể tự mình nuốt được. Nàng quá yếu ớt, căn bản không thể bị người quấy nhiễu. Hoàn toàn không phải như thế nhân suy đoán, rằng Thứ Đế không hề yêu quý nàng, mà chính vì nàng quá gầy yếu, Thứ Đế thương tiếc mới sai người chăm sóc riêng nàng ở lãnh cung, chờ đến khi lớn lên một chút lại đưa ra trước đại chúng. Nhưng sau này Chung Ly Sóc vẫn ở trong lãnh cung lại là do ẩn tình khác. Sau khi biết được nguyên nhân Dương Vọng tự sát, Huyên Cảnh Thần bèn nói cho Chung Ly Sóc. Chung Ly Sóc bấy giờ chỉ nhẹ nhàng cười cười, than một câu: "Bệ hạ, thật là..." Thật là cái gì? Sau này, Huyên Cảnh Thần vẫn chưa bao giờ nghe được đánh giá của Chung Ly Sóc dành cho Thứ Đế. Nhưng bí mật về Thứ Đế vẫn được chôn giấu trong lòng nàng. Thứ Đế, không phải mẫu thân ruột thịt của Chung Ly Sóc. Nhưng Chung Ly Sóc lại là Thái tử chính thức. Vì sao lại như vậy? Đương nhiên là bởi vì Thiên Nhật Túy. Muốn đi sâu một chút thì phải quay ngược về thời Sở Linh Đế tiền triều. Nằm trên giường, Thứ Đế đã hằn học mắng Thái tử, nói nếu không phải tại độc Thiên Nhật Túy kia của Dương gia thì Yên nhi đã không nghiện đến mức rối loạn tâm thần. Nàng cũng chẳng vì thế mà rũ bỏ thân phận Tuyên Ninh Trưởng Công chúa, cuối cùng trở thành đế vương. Thứ Đế thật sự là Chung Ly Trần, quân chủ mất nước trong lời tiên đoán. Nhưng khi Linh Đế còn tại vị, Thái tử điện hạ lại không phải nàng mà là muội muội sinh đôi thế thân nàng, Chung Ly Yên. Còn vì sao Chung Ly Yên lại mang thân phận Chung Ly Trần trở thành Hoàng đế, Thứ Đế Chung Ly Trần chưa bao giờ nói, nhưng từ cách hành sự của Linh Đế, Huyên Cảnh Thần đã mò ra được chân tướng. Cả đời này của Sở Linh Đế đều dành cho tu đạo, phụng dưỡng Đông Hoàng, hòng có thể bước lên Thần Quốc, gặp lại Thần nữ sau khi chết đi. Vì thế, ngay cả người nối nghiệp cũng là do Giám Thiên Ty bói toán ra. Thái Nhất Môn tính ra Chung Ly Trần, được quần thần chứng nhận rồi lại không cách nào sửa đổi. Nhưng nào ngờ đằng sau vị Thái tử này còn mang theo bóng ma mất nước. Sở Linh Đế là một tín đồ điên cuồng vì Thần nữ. Con cái có người là quân chủ mất nước, thân làm cha cũng phải gánh chịu tội nghiệt nhất định. Sở Linh Đế không muốn như thế. May mà Chung Ly Trần còn có một muội muội sinh đôi giống nàng đến gần như không cách nào phân biệt. Vì thế, hắn cưỡng chế ép buộc Chung Ly Yên thế thân Chung Ly Trần, hòng dùng đó để trốn tránh kết quả mất nước. Vào thời Linh Đế, tất cả Hoàng tử, Hoàng nữ đều là món đồ để Linh Đế lấy lòng thần linh. Thân phận trông thì tôn quý nhưng thực tế một chút tự do cũng không có. Đối với con cái, Linh Đế không hề ôn hòa, có chăng chỉ là mệnh lệnh. Dưới sự ép buộc ấy, Chung Ly Yên cùng Chung Ly Trần cũng cam chịu cách làm đó, mãi đến khi đăng cơ làm đế, kiến tạo cho Sở quốc một thịnh thế thái bình. Thông tuệ như Chung Ly Sóc, sau khi biết chuyện của mẫu thân và di mẫu, đương nhiên cũng đoán được điểm ấy. Nàng lật hết những chiến tích trong khi tại vị của Thứ Đế, phát hiện so với những tội nghiệt mà chư vương phản loạn tạo ra thì quân vương bị đánh giá là bạo ngược này chỉ là trò đùa. Đặc biệt là tám năm đầu, nàng còn xây dựng được một Sở quốc cường thịnh. Chỉ tiếc là... sụp đổ quá nhanh. Vào cuối năm sau khi Thứ Đế hạ táng, Chung Ly Sóc khi ấy vừa đăng cơ đế vị đã phá lệ mà ôm bầu rượu, ngồi trên Trích Tinh Lâu, ngắm nhìn ánh đèn từ vạn gia đình trải dài suốt mấy mươi dặm. Huyên Cảnh Thần vẫn nhớ mãi buổi đêm ấy, nàng dẫn theo thị hầu bước vào Trích Tinh Lâu. Khi tìm được Chung Ly Sóc thì cả trời hoa lửa lộng lẫy ngoài cung tường cũng đúng lúc nở rộ. Chung Ly Sóc ôm bầu rượu, nhìn pháo hoa nổ vang ngoài cung, bất chợt quay đầu cười với nàng, lại hỏi: "Tử Đồng có biết vì sao ta lại tên Sóc không?" Huyên Cảnh Thần không rõ, lại nghe đế vương trẻ tuổi thì thầm: "Sóc, ngày đầu tiên của một tháng." "Sơ." "Đầu." "Thịnh thế của Sở quốc, liền từ trẫm mà bắt đầu một lần nữa đi." Lời nàng nói dõng dạc mà mạnh mẽ. Huyên Cảnh Thần nhìn sự kiên nghị trong mắt nàng, lòng rung động không thôi. Nàng nghĩ, có lẽ Yên Hoàng đế năm xưa cũng đã từng thúc giục chính mình như vậy, thế nên mới đặt cho con mình cái tên ấy. Tất cả, đều có thể bắt đầu một lần nữa. Thịnh thế này, còn có thể bắt đầu một lần nữa. Huyên Cảnh Thần nghĩ đến chuyện quá khứ đã sớm bị chôn vùi, cáo biệt Chung Ly Sóc xong lại triệu tập đại thần. Quốc gia thịnh thế của người ấy đã khởi đầu, cho nên nàng phải dốc toàn lực tiếp nối. Nàng và Chung Ly Sóc đã gặp lại lần nữa, bắt đầu lần nữa. Tất cả đều vừa tốt. Sau khi thương nghị cùng các đại thần, Huyên Cảnh Thần mệnh Dương Ngọc Đình áp giải phản nghịch về thành Nguyên Châu. Còn huynh đệ Từ Nhân Thanh, Nữ hoàng niệm hắn đã từng vào sinh ra tử bên cạnh mình bao nhiêu năm, khai ân chuẩn cho bọn họ liệm phụ thân rồi xử lí sau. Từ Nhân Thanh bèn cùng Từ Nhân Lễ đưa thi thể phụ thân về phủ chờ an táng. Khi Huyên Cảnh Thần đối mặt bá quan thì Chung Ly Sóc còn đang dưỡng thương cũng phải đối mặt với những ánh nhìn khác biệt từ trưởng tỷ và đám người Vân Trung Vương. Cũng may nàng còn mang thương tích nên được y công thay thuốc xong đã trực tiếp nhắm mắt, né được rất nhiều vấn đề. Nhạc Chính Dĩnh lại vô cùng ưu sầu, miệng liên tục lẩm bẩm này phải làm sao mới đúng. Y công của Thái y viện đến giúp Chung Ly Sóc xem xét miệng vết thương, đương nhiên đã nhìn thấy Chung Ly Sóc rồi. Chẳng mấy hôm nữa thì tin tức Nữ hoàng thăm công tử nhà Trấn Bắc Hầu sẽ lan truyền khắp cung, sau cuộc phản loạn. Đến khi đó, Nhạc Chính gia khẳng định phải cầu hôn Hoàng đế, nhưng cầu thế nào lại là vấn đề. Vân Trung Vương nghe tỷ tỷ của tỷ tỷ nhắc mãi không ngừng thì cười toe toét nói: "Không bằng thế này đi, ta làm mai cho A Tố nhé?" Nhạc Chính Dĩnh lườm hắn một cái, nghĩ thầm ngươi là tiểu thúc tử của Nữ hoàng ngươi tới làm mai không sợ bị người ta nói sao? Vân Trung Vương nhận từ nàng một cái liếc xéo, tâm tình vẫn rất tốt, còn nói thêm: "Ta đây đi tìm Lễ bộ Thượng thư, chúng ta cùng nhau làm mai cho A Tố vậy. Đã đến nước này rồi, bệ hạ không lí nào không đáp ứng." Nhạc Chính Dĩnh nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, hiếm khi khen một câu: "Vân Trung Vương đưa ra ý hay." Lễ bộ Thượng thư, đúng là thích hợp hơn Nhạc Chính gia các nàng. Chung Ly Sóc nằm trên giường nghe thế thì cười thầm, rồi lại nhìn lên đỉnh trướng mà thở dài một tiếng. _____________ Tác giả: Bất luận là Linh Đế, Thứ Đế hay Chiêu Đế, thậm chí cả Chung Ly Trình, Trung Châu Vương, đều có thể thấy Chung Ly gia có một loại cố chấp di truyền. Kiểu đế vương đa tình lại cố chấp ấy tạo thành dân phong của người Sở hiện giờ. Mà tình huống như vậy lại có liên quan đến tín ngưỡng của họ. Cho nên đây là một điều rất thú vị. Yêu, đôi khi sẽ là kì tích, đôi khi lại có thể hủy diệt rất nhiều thứ. Chung Ly Sóc thật sự là Đông Hoàng ban ân, nhưng nàng cũng là một người bình thường. Thế hệ của cha mẹ ngập tràn máu tanh, nàng chính là trân phẩm duy nhất còn sót lại giữa tội nghiệt ấy. Yên và Trần thật sự rất yêu nàng. Chỉ tiếc, tạo hóa trêu người. _____________ Này là một trong những chương toi thích nhất, giải đáp rất nhiều vấn đề đã đặt ra trước đó. Quyết định làm bộ này cũng là vì cách tác giả xây dựng bối cảnh và tình tiết hơn là tình cảm giữa hai nhân vật chính. Hoàn thiện, chặt chẽ, đủ bất ngờ, đủ đồ sộ. Dù vẫn còn hơi rối một chút nhưng khi hiểu hết sự tình rồi đọc lại lần nữa sẽ phát hiện thêm nhiều chi tiết nhỏ mà tác giả cài vào. Tóm lại, Thứ Đế trên danh nghĩa là Chung Ly Trần nhưng từ khi còn Thái tử đến lúc lên ngôi, cưới Hoàng phu, sinh Sóc đều là Chung Ly Yên. Nên Trần không liên quan gì Hoàng phu hết. Trước một ngày Sóc sinh ra mới phát hiện Yên trúng Thiên Nhật Túy nên sinh xong là đưa Yên lánh vào lãnh cung, Trần quay lại đúng với thân phận. Thế nên Sóc mới nói mẫu thân cũng là đế vương nhưng đế vương này không phải đế vương kia. Sóc gọi Yên là mẫu thân, gọi Trần là bệ hạ, hoặc khi cần thì là mẫu hoàng.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau