Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 63 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Thứ Niệm Vọng cầm trong tay chính là Hà Thần Lệnh. Đại Ty Mệnh, Phong Bá và Hà Thần của Giám Thiên Ty, mỗi người đều có một thẻ lệnh bài chứng minh thân phận. Lệnh bài này không chỉ tượng trưng cho thân phận mà còn là chìa khóa mở ra truyền thừa trong Giám Thiên Ty. Giám Thiên Ty chính là vì không có Hà Thần Lệnh nên truyền thừa Hà Thần mới đứt đoạn. Thanh Lam vẫn luôn điều tra tung tích của Phong Bá và Hà Thần, nhưng đến tận trước lúc chết cũng chỉ tìm được Phong Bá. Hiện giờ nàng đã đi về cõi tiên, Hà Thần lại bất ngờ xuất hiện, Hạng Tư Niên sao có thể không kinh ngạc cho được? Huyên Cảnh Thần ngưng mắt, nhìn sang Hạng Tư Niên. Hạng Tư Niên hiểu ý, bèn đứng từ xa mà thu lấy thẻ lệnh bài đen nhánh trong tay Niệm Vọng. Đầu ngón tay nàng bừng lên một tia lửa, cháy trên lệnh bài, đốt ra từng luồng sáng xanh u ám. Hạng Tư Niên vô cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Huyên Cảnh Thần mà gật gật đầu. Huyên Cảnh Thần nhìn Niệm Vọng vẫn đang quỳ trong trướng, cất giọng hỏi: "Nếu ngươi là Hà Thần, vì cớ gì đến giờ mới về triều? Còn nữa, ngươi muốn nói chuyện gì với trẫm?" Niệm Vọng cười chua xót, đáp: "Cũng không phải thần không muốn về triều, chỉ là trên người thần có tội." Hắn ngước mắt nhìn về phía Huyên Cảnh Thần, rồi nói như thật như giả: "Khi Đại Ty Mệnh Thanh Lam còn ở thế gian, thần không dám bước vào Nguyên Châu nửa bước. Là năm xưa Thứ Đế đã ra lệnh cho mọi người của Giám Thiên Ty, chỉ cần nhìn thấy ta thì giết bất luận tội." "Thế à? Ngươi đã phạm tội gì?" Huyên Cảnh Thần chau mày, nghi hoặc hỏi. "Tội khi quân." Niệm Vọng trần thuật từng câu chữ: "Ta là Hà Thần, cùng với Phong Bá, đều là kẻ thủ vệ đế vương. Nhưng người năm đó ta đi theo lại không phải Thứ Đế mà là Hoàng phu của Thứ Đế, Dương Vọng tiên sinh. Dương Vọng tiên sinh, cũng chính là cha ruột của Chiêu Minh Thái tử điện hạ. Dương Vọng tiên sinh có ơn tri ngộ với ta, nên sau khi Dương gia đại biến, ta liền nghe tín ngưỡng trong lòng mà đi theo Sóc điện hạ khi ấy hãy còn nhỏ tuổi." Lời Niệm Vọng nói nửa thật nửa giả. Hắn chưa từng có ý định sẽ theo Chung Ly Sóc. Nhưng trước mặt Huyên Cảnh Thần, hắn lại vờ như mình là một thần tử trung tâm. Huyên Cảnh Thần cau mày, hỏi: "Chẳng lẽ đó là lí do mà Thứ Đế phán ngươi tội khi quân?" Niệm Vọng lắc đầu: "Cũng không phải vậy, mà là do một chuyện khác. Đây là bí mật của tiền triều, chỉ là giờ Thứ Đế đã chết, ta cũng có thể nói ra." "Năm đó, sau khi Thứ Đế lâm bồn, Dương gia đại biến. Hoàng phu không được Thứ Đế yêu thích nên Sóc điện hạ mới sinh cũng vì thế mà bị ném vào lãnh cung, để cung nhân nuôi nấng. Lúc ấy, ta và Phong Bá đều là người bảo vệ bệ hạ, lại bị Thứ Đế phái đi lãnh cung xem chừng Sóc điện hạ." "Sau đó, ta phát hiện ra một bí mật động trời." "Thứ Đế tên húy một chữ Trần. Mà có rất ít người biết Tuyên Ninh Trưởng Công chúa, muội muội song sinh của Thứ Đế có tên một chữ Yên. Năm đó, sau khi Dương gia đại biến, Tuyên Ninh Trưởng Công chúa qua đời vì bạo bệnh, Thứ Đế đã tổ chức quốc tang." "Thật ra không đúng. Trưởng Công chúa vẫn còn sống trên đời. Nàng ở cùng Sóc điện hạ trong lãnh cung, bị Thứ Đế giam cầm." Niệm Vọng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt Huyên Cảnh Thần, thấy nàng không hề đổi khác lại tiếp tục nói. "Thứ Đế... thế mà lại sinh ra tình cảm trái luân thường đạo lí với muội muội ruột thịt." Niệm Vọng hít sâu một hơi, lại nói: "Phong Bá là người trung quân, hoàn toàn không ý kiến với tình cảm của đế vương. Tuyên Ninh Trưởng Công chúa là một người rất mực dịu dàng. Sóc điện hạ được nàng dạy dỗ trở nên vô cùng thông minh sáng suốt, bác học đa tài. Ta vốn nghĩ mình và Phong Bá sẽ giữ kín bí mật thâm cung ấy mãi đến khi chết già. Nào ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, Sóc điện hạ..." "Vào ngày sinh nhật tám tuổi, Sóc điện hạ nói muốn bò ra cung tường nhìn xem, lại bị hù dọa mà ngã xuống." Niệm Vọng thở dài một tiếng: "Điện hạ quá mức thông minh, không phải phàm trần tục tử, lại vì sát nghiệt của Thứ Đế khiến cho không thể sống quá tám tuổi là hồn phải về với Đông Hoàng." "Tuyên Ninh Trưởng Công chúa yêu mến điện hạ, xem nàng như con ruột, bèn cầu chúng ta cứu người." "Phong Bá là thủ vệ của đế vương. Chưa được Thứ Đế cho phép, đương nhiên sẽ không đồng ý. Mà ta... vốn chính là người đi theo Sóc điện hạ, lẽ dĩ nhiên sẽ toàn tâm cứu giúp." "Tuyên Ninh Công chúa và điện hạ có quan hệ máu mủ. Thần bèn thi triển cấm thuật, mong có thể nghịch chuyển tinh bàn của Đông Hoàng." Niệm Vọng nhếch khóe môi, thở dài một tiếng: "Đại Ty Mệnh kiến thức uyên bác, hẳn cũng có biết một hai về vu thuật thay đổi thiên mệnh này." Hạng Tư Niên kích động, bật thốt lên: "Vật đổi sao dời, lấy mạng đổi mạng?" "Chính là như thế. Vậy nên Sóc điện hạ sống lại, mà Tuyên Ninh Công chúa lại hương tiêu ngọc vẫn." Niệm Vọng nói: "Trưởng Công chúa biết Thứ Đế sẽ vì chuyện ấy mà muốn ta chết. Nhưng Công chúa lại là người rất mực bao dung, biết thế đã mệnh ta thi thuật xong liền bỏ chạy đến Vân Châu." "Nam Cương Vân Châu chính là nơi Đông Hoàng sẽ không quản chế, cũng là nơi mà các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty chẳng thể tính đến. Nhưng Phong Bá trung quân, đuổi giết ta suốt bao năm, khiến ta không cách nào trở lại Nguyên Châu." "Chuyến này vừa đi, đó là đi rất nhiều năm. Khi một lần nữa quay về Nguyên Châu thì thứ thần nhìn thấy chính là di vật của Sóc điện hạ." Niệm Vọng chuyển mắt sang án thư của Huyên Cảnh Thần. Huyên Cảnh Thần cũng nương theo tầm mắt hắn mà nhìn miếng ngọc giờ đã vỡ nát của Chung Ly Sóc, lòng đầy đắng chát. "Đây là tội của thần." Niệm Vọng than một tiếng, lại nói: "Thân là thần tử mà không bảo hộ được quân vương." Trong đôi mắt vẩn đục của hắn mơ hồ lóe lên ánh nước, khiến người ta rung động. "Vi thần vừa về Nguyên Châu đã lập tức điều tra chuyện viện quân Uyển Châu, lại phát hiện chủ tướng Uyển Châu khi ấy là Từ Minh Nghĩa mang lòng quấy rối." "Từ chỗ Từ Minh Nghĩa, tra đến Trang Tử Lễ, lại phát hiện một bí mật động trời khác. Hóa ra trước khi tự thiêu, Sóc điện hạ đã bị kẻ gian hãm hại." Niệm Vọng ngước mắt nhìn Huyên Cảnh Thần, rồi nói như đau đáu khôn nguôi: "Ta dùng bí pháp tra xét, rốt cuộc biết được cái chết của Sóc điện hạ là do loạn thần Trung Châu gây ra!" "Kẻ gian này, chính là con trai của phản thần Trung Châu Vương năm xưa, Thế tử Chung Ly Trình!" Huyên Cảnh Thần vừa nghe đến cái tên mình truy tra đã lâu ấy thì toàn thân lập tức căng chặt. Nàng nói: "Ngươi có biết, người này hiện đang ở đâu?" Niệm Vọng đáp: "Ta truy tra hồi lâu, chính là để báo thù rửa hận cho Sóc điện hạ. Người này dùng tên giả Tiền Trình lẻn vào cung, làm một tiểu thị vệ mà hạ độc Sóc điện hạ." "Hiện giờ hắn đã lên làm Thống lĩnh Kim Bào Vệ, liền cùng mưu tính với Từ Minh Nghĩa, hòng bức vua thoái vị, giao trả triều chính." "Bệ hạ, ta đến đây chính là vì chuyện ấy!" Niệm Vọng ngẩng đầu, chỉ hướng phần đáy chiếc hộp gấm, lại nói: "Ta vì Sóc điện hạ mà tiếp cận Từ Minh Nghĩa nhiều năm. Sau khi chiếm được sự tín nhiệm của hắn đã thay hắn lẻn vào Tố Bắc, ngụy trang thành mưu sĩ của Minh Qua Tề, giúp Minh Qua Tề đoạt được ngôi vị Đại quân." "Bệ hạ, Từ Minh Nghĩa và Chung Ly Trình dã tâm bừng bừng, cấu kết Tố Bắc, ý đồ mưu phản!" "Trong hộp này là chứng cứ phạm tội mà thần thu thập suốt bao năm qua. Bọn họ dùng việc tấn công Thế tử Tô Hợp làm ám hiệu, hợp mưu với Minh Qua Tề, lấy cớ Khánh quốc xé bỏ minh ước mà lệnh Tố Bắc xâm lấn Lan Châu, từ đó điều binh mã đi, nhằm tiện bề công hãm Nguyên Châu!" "Bệ hạ, ngày bức vua thoái vị đã cận kề trước mắt, chính là ngày hội Trung thu mấy hôm tới đây!" Hắn ngẩng đầu nhìn Huyên Cảnh Thần mà nói: "Từ Minh Nghĩa cáo già xảo quyệt. Các di lão Sở quốc rắp tâm khó lường. Chung Ly Trình thân phận bí ẩn. Thần không còn cách nào khác, đành phải báo cho bệ hạ. Ngày mười lăm tháng Tám, xin hãy tổ chức một buổi Hồng Môn Yến* cho đám loạn thần tặc tử này!" *Hồng Môn Yến chắc không xa lạ gì rồi. Mang tiếng là tiệc nhưng có đi không có về. Là sự kiện lịch sử có thật với sự tham gia của Lưu Bang và Hạng Vũ, chi tiết mời gu gồ. Ngay cả Huyên Cảnh Thần cũng không ngờ những chứng cứ phạm tội trước nay nàng mệnh Giám Thiên Ty thu thập, giờ lại vào tay mà chẳng hề tốn công. Nàng mở phần đáy hộp, nơi đó là một tập danh sách thật dày. Tiền Trình chính là Chung Ly Trình, mượn thuyền thương Dương gia ở Uyển Châu chở đi vũ khí trong kho, đưa cho Tố Bắc. Tố Bắc tặng ngựa lại cho hắn, đồng thời tổ chức một đội quân. Mà toán quân ở Trung Châu chính là một trong số đó. May mắn nhờ Niệm Vọng trộm thiên đổi địa, khống chế Tham tướng khai hết sự tình, khiến quân cờ của chúng ở Trung Châu bị tổn thất. Huyên Cảnh Thần ngưng mắt, đảo qua phần danh sách dài, cuối cùng chuyển ánh nhìn sang Niệm Vọng: "Tiên sinh vất vả rồi. Trẫm liền y lời tiên sinh, vì đám loạn thần tặc tử này mà tổ chức một buổi Hồng Môn Yến vậy." "Tiên sinh lập công lớn như thế. Khi việc này hoàn thành, trẫm mong tiên sinh có thể về triều." Nhưng Niệm Vọng lại lắc đầu: "Thần không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn báo thù cho quân chủ. Mà nay, ý nguyện ấy sắp thành, lại sợ Giám Thiên Ty mất đi truyền thừa nên mới giao trả lệnh bài." "Đại Ty Mệnh, đại nạn của ta đã cận kề, mong Đại Ty Mệnh cầm lệnh bài này, để Giám Thiên Ty đào tạo ra một Hà Thần khác bảo vệ bệ hạ đi." Niệm Vọng nói ra hết thảy sự tình. Trong lòng Huyên Cảnh Thần vẫn còn nghi ngờ, thấy hắn như thế lại nói mấy câu rồi cho lui. Lúc này, một vầng trăng sáng treo cao giữa trời, ánh trăng sáng ngời khiến Niệm Vọng nhớ đến chuyện khi mình còn bé. Vào thời Linh Đế, Thái Nhất Quan hết sức nghiêm khắc đối với những đạo đồng không có căn cơ. Có một lần, hắn làm đổ lư hương của Linh Đế, suýt chút nữa đã bị đạo nhân đánh chết dưới đình, là Dương Vọng công tử cứu hắn. Đó cũng là một đêm trăng tròn. Dưới ánh trăng sao, đạo nhân thanh tú từng bước đi về phía này, cản lại côn bổng của sư huynh, cứu lấy tánh mạng mà ở thời tín ngưỡng rối loạn kia là không đáng một đồng của hắn. Nhưng người tốt như vậy, sau này lại phải nhận lấy kết cục toàn tộc bị diệt. Sắp, sắp rồi. Năm đó hắn dụ dỗ Tuyên Ninh Công chúa chết thay Sóc điện hạ, khiến Thứ Đế đau khổ vì mất đi người yêu. Sau này lại lừa Trung Châu Vương mưu phản, vương thất Chung Ly gần như chết sạch, chỉ chừa lại Chung Ly Trình chấm dứt Sở quốc. Mà nay, chỉ cần chờ đến mười lăm tháng Tám, lấy được mạng Chung Ly Mạc và Chung Ly Trình, tâm nguyện của hắn sẽ xong, sẽ trở thành Ty Mệnh của Đông Hoàng mà không còn gì vướng bận. Hắn che giấu Huyên Cảnh Thần rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất một điều không thay đổi chính là ý định phụ tá nàng một lưới bắt hết những kẻ có ý đồ. Hắn muốn giết Chung Ly Mạc, nên không thể nào thẳng thừng nói ra tất cả. Nhưng cũng không quan trọng. Chung Ly Mạc chết rồi, hắn sẽ lấy chết tạ tội cho cái chết của Sóc điện hạ. Như thể đã buông được gánh nặng suốt bao năm, Niệm Vọng cả người nhẹ nhàng đi về phía doanh trướng của mình. Những kẻ tín nhiệm hắn, những kẻ hoàn toàn không biết đã bị hắn lợi dụng bao nhiêu, chỉ còn chờ đến mười lăm tháng Tám giương vuốt với Nữ hoàng rồi bị tóm gọn vào lưới. Niệm Vọng đi rồi, Huyên Cảnh Thần chải vuốt lại toàn bộ sự tình một lượt, cuối cùng mới giao xấp danh sách kia cho Ty Mệnh xác minh, lại mệnh Dương Ngọc Đình âm thầm điều động binh mã, chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi tiệc thay Chung Ly Sóc báo thù. Trăng gần tròn, Huyên Cảnh Thần ngồi trong trướng, đầu ngón tay trắng nõn dừng trên miếng ngọc xanh vỡ nát, nhìn ngắm thật lâu. Lát sau, nàng mới vuốt ve hình dạng miếng ngọc, khẽ gọi một tiếng: "Điện hạ..." Nàng hẳn nên... báo thù cho Chung Ly Sóc. _____________ Chương 67 nhận nhaaaa.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau