HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 27 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Dưới lời mời chân thành của Thiếu Ty Mệnh, Chung Ly Sóc cứ thế mà trở thành đạo nhân của Thái Nhất Môn. Nói đúng hơn chính là vào chi của Giám Thiên Ty trong Thái Nhất Môn. Thiếu Ty Mệnh cố ý chọn một ngày lành, cùng cả nhà Trấn Bắc Hầu đưa Chung Ly Sóc đến Thái Nhất Môn cử hành nghi thức nhập môn. Từ đầu, Trấn Bắc Hầu phu nhân đã có ý định đưa Nhạc Chính Tố vào Thái Nhất. Chỉ là đệ tử chính thức của Thái Nhất Môn chẳng những phải có tâm mà còn chú ý duyên pháp. Trước đó, Nhạc Chính Tố hoàn toàn không có duyên, thế nên chỉ có thể ở nhà làm một đệ tử tin tưởng Thái Nhất. Giờ tâm nguyện trở thành sự thật, Nhạc Chính phu nhân cũng thấy vui cho con gái. Tiên nhân vỗ đỉnh đầu, kết tóc thụ trường sinh. Quan chủ Thái Nhất Quan đích thân cử hành lễ kết tóc cho Chung Ly Sóc. Lão giả cắt đi phần đuôi tóc mảnh dài thuộc về trẻ nhỏ, đặt vào mâm ngọc, sau đó lần lượt nắm lấy từng lọn tóc dài xõa tung trên vai Chung Ly Sóc, cẩn thận quấn trên đỉnh đầu, kết thành búi tóc đạo gia. Vẫy thần thủy đã được Đông Hoàng ban ơn lên đỉnh đầu ba lần. Như vậy, lễ đã thành. Quan chủ lớn tuổi ra hiệu cho Chung Ly Sóc đang quỳ gối trước đường đứng dậy. Thiếu niên tuấn tú trước đó thúc ngọc quan, thả phần đuôi, lúc này đã gom hết tóc búi vào chiếc mũ Tất Phương. Nàng để lộ vầng trán đầy đặn cùng hàng mi dài viễn sơn. Thiếu niên thân mặc đạo bào xanh lá thoạt trông đã thành thục hơn trước khá nhiều. Chung Ly Sóc chuyển mắt sang phía phụ nhân đang vui sướng nhìn mình, mỉm cười nhẹ, vô cùng nho nhã, tuấn tú. Quan chủ đặt phần tóc đã cắt của Chung Ly Sóc vào một chiếc túi thơm đã được xông hương rồi giao cho Nhạc Chính phu nhân, cười nói: “Đây là phàm tư của lệnh công tử. Nếu ngày nào đó gả cưới, hãy đưa thứ này cho phối ngẫu. Bất luận là cột hay thả đều là tự do.” Gả cưới, là giao ước của Đông Hoàng và tín đồ về việc có tiếp tục phụng dưỡng nữa hay không. Nhạc Chính phu nhân gật đầu ứng vâng, lại nghe Quan chủ nói: “Vào Thái Nhất Môn thì phải ngày ngày mặc giới bào. Mỗi ngày sớm chiều dâng hương, niệm kinh. Mồng một và mười lăm còn phải chuẩn bị thức ăn chay, phùng tế trình diện. Mong công tử có thể nhớ kĩ.” “Đã nhớ.” Chung Ly Sóc đồng ý. Quan chủ lại hỏi: “Nếu vậy, ta lại hỏi công tử thêm một câu. Đã nghĩ ra đạo hào của mình chưa?” Trước giờ Thái Nhất Môn vô cùng tản mạn với tín đồ, ngay cả chuyện như đạo hào cũng là do tín đồ tự chọn. Chung Ly Sóc thật chưa nghĩ đến chuyện ấy bao giờ, nhất thời cảm thấy do dự. Kiến Lộc công tử là danh hào do người tri âm mang đến từ nơi rừng sâu gặp được hươu trắng. Tự Chiêu Minh sau khi vào Đông Cung là sinh mẫu Thứ Đế ban cho. Nghe đồn Đông Hoàng trước kia còn có một danh hào khác, Thịnh Quân. Thịnh Quân, là quân chủ của ánh sáng. Chiêu Minh, tức quân chủ sáng rọi. Thứ Đế hy vọng con mình cũng có thể trở thành một quân chủ sáng rọi. Đương nhiên, đó là lý giải của triều thần về tên tự mà Thứ Đế ban cho. Nhưng Chung Ly Sóc lại biết tên tự ấy xuất phát từ đâu. Chỉ đơn giản là gương mặt giống hệt Thứ Đế của nàng nhìn đẹp mà thôi. Trước nay, Chung Ly Sóc chưa bao giờ nghĩ mình nên lấy tự gì. Giờ phải lựa chọn đạo hào, nhất thời khiến nàng bối rối không biết phải làm sao. Nàng quay đầu, nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của Thiếu Ty Mệnh đứng bên cạnh, lại chuyển sang pho tượng Đông Hoàng không chút bụi bặm, chợt ngộ ra, nói: “Đạo hào Vô Trần, Quan chủ thấy sao?” *Trần là bụi. Quan chủ thoáng sửng sốt, rồi cười: “Vô Trần, Vô Trần. Thế gian nhiều bụi bặm, vô trần là thiện cầu. Nếu đã có lòng ấy, nghĩ chắc cũng có thể sáng suốt sống trọn một đời. Như vậy, rất tốt.” Đạo hào của Chung Ly Sóc cứ thế mà được xác định. Chuyện nàng vào Thái Nhất êm đềm kết thúc rất nhanh. Chỉ là khi sáng hôm sau mặc một thân đạo bào, thúc búi tóc đạo gia vào học quán thì lại không tránh được việc thu hút những ánh mắt tò mò, chú ý từ đám trẻ cùng lớp. Cũng may trong Hoằng Văn Quán có không ít đệ tử tục gia vào Thái Nhất Quan, thế nên những ánh mắt ấy cũng đã ít đi nhiều. Tiểu đạo sĩ thân mặc đạo bào ôm kinh thư Thái Nhất đi qua học xá, đúng lúc gặp phải Tiểu Công chúa tan học về phủ. Công chúa vô tình nhìn đến gương mặt quá mức quen thuộc kia của thiếu niên, nhất thời sửng sốt. Sao chỉ mới một năm mà cảm thấy thiếu niên này đã trưởng thành khá nhiều nhỉ? Không biết có phải ảo giác hay không mà nhìn thiếu niên, nàng lại thấy được bóng dáng quen thuộc. Công chúa lắc đầu, xua đi hết những suy nghĩ vô căn cứ trong tâm trí, thầm nói Nhạc Chính Tố này chẳng biết đã thành đạo sĩ của Thái Nhất Môn khi nào. Cuối cùng, Tiểu Công chúa ‘ai da’ một tiếng, sực nhớ đến chuyện đã hứa với trưởng tỷ vào mồng một tháng Giêng, giờ đã sắp cuối tháng còn chưa thực hiện. Khúc phổ phải đưa cho Nhạc Chính Tố vẫn chưa lấy được, về lại cho người đi tìm Lâm Mộng Điệp hỏi xem sao. Chung Ly Sóc lòng có niềm riêng sau khi vào Thái Nhất Môn mỗi ngày đều sẽ nghe Thiếu Ty Mệnh giảng bài ở Hoằng Văn Quán. Mà Huyên Cảnh Thần bề bộn triều chính thì lại ngập trong rất nhiều chuyện quan trọng, bận đến mức không cách nào thoát thân. Dù là nguyên nhân cái chết của Chiêu Đế hay chuyện ở Binh bộ, cả hai đều trì trệ không có manh mối vì liên lụy đến tiền triều. Hôm nay lâm triều, vụ án kho vũ khí Binh bộ kéo dài suốt nửa tháng cuối cùng cũng có chút động tĩnh. “Hồi bẩm bệ hạ, số quân bị tiền triều xuất hiện trong kho vũ khí Nguyên Châu này, có nhiều món là quân bị do Vân Châu chế tạo từ thời Thứ Đế mười năm trước. Vi thần đã tra xét nhiều lần, phát hiện số quân bị này hẳn chính là phần bị mất trộm trong kho vũ khí Vân Châu năm đó.” Nhạc Chính Dĩnh mặc quan phục đỏ thẫm, bước ra khỏi hàng ngũ quan lại, nhìn Nữ hoàng ngồi trên điện mà đanh giọng bẩm báo. Nàng vừa dứt lời đã đưa đến rất nhiều nghi ngờ. Phải biết phụ thân Chung Ly Mạc cũng chính là lão Vân Trung Vương, là một vị nhàn vương thích phong hoa tuyết nguyệt hàng thật giá thật. Nhưng vì Vân Châu gần Nam Cương, trước giờ vẫn luôn là lá chắn phía nam của Sở quốc, cho nên cũng là vùng quân sự trọng yếu. Nhưng chính nơi trọng yếu như vậy lại không trụ nổi chỉ một tháng khi Trung Châu Vương lấy danh “Trừ yêu đạo, thanh quân sườn” mà tạo phản năm đó, để Trung Châu Vương phá Vân Châu, đánh thẳng vào Uyển Châu, suýt chút nữa đã đến được Nguyên Châu. Nếu không phải Huyên Cảnh Thần khi ấy đang đóng tại biên cương Lan Châu kịp thời quay về chi viện, e là Trung Châu Vương đã xưng đế. Trận phản loạn rất mực nghiêm trọng phát sinh ở thời Thứ Đế này khiến vợ chồng Vân Trung Vương chết trận. Mà Hoàng nữ bị Thứ Đế đưa đến Vân Châu như trò đùa kia lại lưu lạc trong chiến loạn. Một trong những nguyên nhân hết sức quan trọng dẫn đến việc Trung Châu Vương đánh hạ được Vân Châu chính là kho vũ khí Vân Châu bị mất trộm. Rất nhiều quân bị kiểu mới không cánh mà bay. Còn lại trong kho đều là những quân bị cũ nát, thế nên mới không địch lại phản quân mà bại lui. Trận phản loạn này khiến Thứ Đế vốn dĩ đã tàn bạo lại càng ngoan độc hơn nữa. Sau khi phản loạn bị bình ổn, Thứ Đế hạ chỉ chém giết hết tất cả những vương tộc họ Chung Ly có tham gia tạo phản, bất luận nam nữ. Ngoại trừ đứa con trai chỉ mới mười ba tuổi của Vân Trung Vương khi ấy đang làm tin tại Hoằng Văn Quán cùng những đứa trẻ dưới sáu tuổi thì cả tộc Chung Ly gần như toàn bộ diệt vong. Sau đó, nàng hạ chỉ lệnh Huyên Cảnh Thần và Ty Mệnh của Giám Thiên Ty cùng phối hợp đi tìm Chung Ly Sóc, đón người về đế đô, rồi nhanh chóng phong làm Thái tử theo những lời thỉnh cầu của các đại thần, nhằm củng cố nền tảng quốc gia. Mà chuyện kho vũ khí Vân Châu bị mất trộm, sau nhiều lần điều tra, cuối cùng xác nhận là do Trung Châu Vương làm. Thứ Đế hạ lệnh tra rõ hết các bề tôi dưới trướng chư vương một loạt. Đến đây, vụ phản loạn chư vương mới xem như kết thúc. Chuyện này, chỉ cần là gia tộc có căn cơ hoặc người nào nghiêm túc đọc sử tiền triều ắt sẽ biết. Chính vì thế, Lại bộ Thị lang mới giơ lên thẻ ngọc, cao giọng chất vấn: “Bệ hạ, ai ai cũng biết chuyện quân bị tại Vân Châu mất trộm mười năm trước là do Trung Châu Vương gây ra. Sau khi Trung Châu Vương bị xử tử, tất cả tài vật đều được triều Sở thu lại. Nhạc Chính Thị lang nói đây là quân bị của Vân Châu tiền triều, quả là đùn đẩy trách nhiệm.” Nhạc Chính Dĩnh liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Đây thật sự là quân bị của Vân Châu. Thần đã tìm được một vị đại sư từng làm trong xưởng quân bị Vân Châu khi ấy kiểm chứng. Ngay cả Vân Trung Vương cũng thừa nhận đó là dấu hiệu của quân bị nhà hắn.” Đột nhiên nghe đến tên Chung Ly Mạc, mọi người đồng loạt hướng mắt về phía hắn. Huyên Cảnh Thần nhìn Chung Ly Mạc đang cúi đầu đứng trong hàng ngũ quan lại, chờ câu trả lời. Vân Trung Vương trắng trẻo có tính tình hết sức mềm dịu. Hắn lưỡng lự một lúc mới bước ra khỏi hàng, nhỏ giọng nói: “Nhạc Chính đại nhân nói rất đúng. Đó quả thật là gia huy nhà ta.” “Như bệ hạ đã biết, tiền triều vì tránh việc chư vương vu oan lẫn nhau nên các châu đều có dấu hiệu quân bị riêng. Dấu hiệu này chỉ có các đời vương của từng châu và Hoàng đế biết. Thần từ nhỏ đã được gia phụ dạy dỗ, nên có thể nhận ra.” Vị vương tộc tiền triều còn sót lại này giống hệt hoàng tỷ của hắn, là một người không thể làm nên việc lớn. Nhìn bộ dáng e dè, nhút nhát của hắn lúc này, các bô lão có ý định phục Sở đều âm thầm thở dài. Nhưng thôi cũng tốt. Người như vậy, dễ thao túng. Chung Ly Mạc vừa nói dứt lời, trong triều đã dậy tiếng tranh luận. Có người nói dù là quân bị của Vân Trung Vương thì đó cũng thuộc về tiền triều. Có người nói Nhạc Chính Dĩnh làm việc tắc trách, đến tận hôm nay còn chưa điều tra ra được vũ khí bị đổi như thế nào. Cãi tới cãi lui, cuối cùng Nữ hoàng mở miệng can ngăn: “Việc này nếu đã có manh mối thì Nhạc Chính đại nhân cứ tiếp tục điều tra. Trong vòng một tháng, mong sẽ có tiến triển mới. Được rồi, việc này tạm thời đến đây, còn chuyện gì nữa không?” “Bệ hạ, thần có một chuyện.” Nữ hoàng vừa hỏi xong, Lễ bộ Thị lang đã bước ra khỏi hàng. “Ồ, khanh có chuyện gì?” Không phải lại hối nàng chọn đối tượng đại hôn nữa đấy chứ “Bẩm bệ hạ, gần đây thần đi trên đường, thi thoảng nghe nói có rất nhiều bá tánh đến bờ sông hiến tế. Thần cẩn thận dò hỏi một phen, đồn rằng oan hồn Chiêu Đế không tan, ngày ngày vất vưởng bên bờ Lương Thủy. Để khiến bá tánh an lòng, đừng bị vong hồn quấy nhiễu, mong bệ hạ có thể sai Giám Thiên Ty cùng Thái Nhất Quan làm phép, đưa oan hồn Chiêu Đế quay về Quy Khư.” Vị Lễ bộ Thị lang này rất trẻ tuổi, là người vừa thăng lên từ Lê Châu cuối năm trước. Hắn mở miệng ngậm miệng đều là oan hồn, là Quy Khư, rõ ràng có ý nói quân vương mất nước chính là âm hồn vất vưởng. Huyên Cảnh Thần ngồi trên ngôi cao nghiêm mặt trong thoáng chốc, lại nghe đối phương tiếp tục đĩnh đạc nói: “Triều ta thờ phụng Đông Hoàng, đưa vong linh quấy nhiễu bá tánh trở về Quy Khư là chức trách của Giám Thiên Ty từ xưa đến nay. Bá tánh vì lo sợ Chiêu Đế quấy nhiễu mà phải đến bờ sông tự cúng tế bấy lâu nhưng Giám Thiên Ty vẫn chần chừ không có hành động. Điều này không hợp lễ…” Lời thao thao của hắn bị một tiếng cười lạnh ngắt ngang. Chỉ thấy trước điện, một thiếu nữ mặc tế phục đỏ thẫm cất lời mắng: “Chiêu Đế đến từ Thần Quốc. Đại nhân bảo Giám Thiên Ty ta đưa đi Quy Khư kiểu gì đây?” Bá tánh tế bái thần linh, ngươi lại nói thành thờ cúng, hiến tế quỷ hồn. Đây là mắng ai? _____________ Chư vị đại thần: Á xem kìa, ngờ-u. _____________ Ăn cái Tết sụt 3kg. Hơn 4 tháng mới lên lại được 2kg ??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]