Tết đã gần kề nhưng những con người đó điều không hề cảm thấy nhộn nhịp. Có lẽ khi trưởng thành con người sẽ dần mất đi hứng thú với những thứ bản thân lúc nhỏ đã mong chờ nữa.
Đây có lẽ là cái tết đầu tiên sau sự cố đó xảy ra thiệt hại là rất nặng hầu như ai cũng trong cảm giác nặng nề khó tả. Đây là lần đầu tiên một người ăn tết ở tù, lần đầu tiên một người ăn tết ở nơi xứ người, lần đầu tiên một người ăn tết trong ân hận.
Thế mà thấm thoát đã ba năm trôi qua mọi người điều tốt nghiệp cả rồi, cả Quân cũng ra tù rồi nhưng cơ hội để quay trở lại là không thể.
Linh hôm nay đi giao hàng có chạy ngang qua trường đại học năm xưa, đèn đỏ rồi cô dừng xe lại nhìn từng người mặc áo tốt nghiệp trong lòng cô có chút rối bời, cảm giác mọi thứ thật xa vời. Nước mắt cô cứ thế mà rơi, nhanh chóng lau đi nước mắt, đèn xanh rồi xuất phát tiến lên phía trước thôi.
Vì Ánh Dương chuyển ngành nên năm nay cô vẫn chưa thể tốt nghiệp, tối đến thấy bạn thân ngồi trước cửa nhà nhiều tâm sự cô bước đến kế bên mà dựa vào vai Linh.
" Sao vậy? Tiếc nuối hả?"
Linh vội cười nhạt rồi đáp lại.
" Tớ mà cũng có cơ hội để tiếc sao? Kẻ như tớ mãi mãi chìm ở đáy xã hội chỉ có thể lùi không thể tiến"
" Chúng ta điều như vậy mà, ba chúng ta không xứng đáng để tiến lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-den-tam/2772678/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.