Cứ ngỡ Minh sẽ đến bên đời để an ủi nhưng cô không ngờ hắn lại làm vậy với cô, đưa cô ra khỏi vực sâu rồi đẩy cô xuống hố sâu không đáy của tuyệt vọng. Rốt cuộc Minh nghĩ gì cô cũng không thể hiểu được.
Ngày nào cũng vậy chỉ cần đi làm đụng mặt nhau là Hương phớt lờ xem như hắn chẳng có ở đó, Minh muốn bắt chuyện cũng không được. Cô nghĩ rằng là do Minh muốn trêu đùa tình cảm của cô nên mới như vậy cho đến một ngày mọi thứ khiến cô phải nghĩ khác đi.
Tận cùng của sự tuyệt vọng chính là khi cô thấy mẹ mình và ba của Minh đi ra từ một nhà hàng. Lúc đầu cô nghĩ hai bên nhà đã làm lành nhưng lại thấy họ dắt tay nhau đi dạo còn ôm hôn trên đường phố cô mới dần hiểu ra mọi chuyện.
Cô gọi điện thoại cho ba, đến nhà ông sau đó khóc một trận lớn.
" Sao con lại khóc? Có phải con biết chuyện mẹ con..."
" Có người mới, con thấy mẹ tay trong tay với ba của Minh. Họ thân thiết như vậy từ khi nào vậy? Trước đó mẹ còn ghét bên nhà đấy lắm mà?"
Ông im lặng không nói gì, nhìn thái độ thản nhiên của ông cô cũng dần hiểu ra được cái gì đó. Cô to mắt nhìn ông.
" Chẳng lẽ ba biết rồi?"
" Ùm"
Hương bất ngờ cô bực dọc nói to.
" Vậy là các người được biết chỉ mỗi con là không biết? Tại sao ai cũng giấu con hết vậy? Tại sao?"
Cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-den-tam/2772660/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.