Bữa trưa đã xong xuôi, Vương Xử Nữ cùng Đới Bạch Dương quay lại văn phòng. Trong lúc anh đi lấy thuốc, y đã tức tốc quay lại bàn làm việc của mình.
Đưa thuốc cho Đới Bạch Dương, anh nhân cơ hội nhìn giấy tờ trên bàn làm việc của y, là mấy tập hồ sơ xin việc. Vương Xử Nữ nhíu mày: “Em tính tuyển người làm gì?”
Đới Bạch Dương uống hết cốc nước, đưa cho anh rồi mới bình tĩnh nói: “Thay thế em.”
Anh sựng lại mấy giây, nhìn giấy ghi chú dính đầy bàn làm việc của y, không nói gì nữa. Đới Bạch Dương lấy hai tập hồ sơ trên bàn có dán giấy ghi chú màu đỏ bên trên, đưa cho anh.
“Đây là hai người đạt tiêu chuẩn nhất, anh sắp xếp đích thân phỏng vấn đi.”
“Ừ.”
…
Bệnh viện lúc này là bốn giờ chiều, nơi này vẫn luôn đầy ắp người, đi qua đâu cũng có thể nghe thấy tiếng than thở hoặc khóc lóc, vui mừng hoặc bi ai. Có những người đã ở hoàn cảnh này quá lâu, hoặc quãng đời còn lại không thể bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện, mất đi cảm giác về sự trôi dạt của thời gian, trở thành con chim bị nhốt trong lồng, ngước nhìn ánh sáng ngoài kia mà tuyệt vọng.
Đới Bạch Dương đi trong vòng tay của Vương Xử Nữ, không nghĩ nữa. Y ngước lên nhìn anh, thầm nghĩ hoặc giả có chuyện gì, y vẫn tin người bạn đời của mình vẫn sẽ dẫn mình đi dưới ánh mặt trời.
“Hai người sao lại đến đây?”
Đi xuống cầu thang tầng một gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-den-anh-mat-troi/2534763/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.