Phó Văn Thiện dành mấy phút để giải thích đầu đuôi mọi chuyện với đám bạn nối khố, rằng vì sao hắn đột nhiên muốn tỏ tình với Tạ Vãn Tinh.
"Nếu mà đợi anh ấy tự hiểu ra thì khéo tao phải đợi tới kiếp sau mất. Tao nhìn ra rồi, trong đầu anh ấy căn bản không có dây thần kinh yêu đương." Phó Văn Thiện cầm chai bia, ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.
"Nhưng có lẽ anh ấy cũng có chút cảm giác với tao nhỉ? Dù sao mối quan hệ này sớm muộn cũng phải phá vỡ, không bằng bây giờ tao cứ tỏ tình luôn cho xong."
Nhóm bạn nối khố nở nụ cười hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy.
Cải trắng đương nhiên phải ủi sớm, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
"Vậy mày định tỏ tình như thế nào?" Lý Tư Hành vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
"Muốn anh em chuẩn bị gì giúp mày không?"
Phó Văn Thiện suy nghĩ nghiêm túc: "Bọn mày nói xem tao có nên đưa anh ấy lên hòn đảo tư nhân kia rồi tỏ tình không? Vậy thì nếu anh ấy muốn từ chối tao, nhưng nhận ra không chạy được thì chỉ có thể đồng ý tao mà thôi."
Quà sinh nhật năm 18 tuổi của hắn là một hòn đảo nhỏ, phong cảnh rất đẹp, tính riêng tư cũng tốt. Trên đảo ngoài biệt thự nghỉ dưỡng thì vẫn có đầy đủ các tiện nghi khác, cho dù có sống vài tháng cũng không thành vấn đề. Có thể nói đó là nơi ngăn cách với thế giới tốt nhất.
Lý Tư Hành vỗ tay khen ngợi: "Lão Phó, mày nham hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-yeu-lan-dau-cua-bac-thay-dien-xuat/2885526/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.