Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Dư Kiều Kiều ngoan ngoãn đi nấu cơm, cô ấy bày tỏ không có khả năng ăn một bữa cơm mười triệu điểm. Tống Sơ Cửu cầm theo đồ ăn đặt bên ngoài của Dư Kiều Kiều rời đi, thuận tay cho một người vô gia cư bên đường.
Đúng lúc định trở về căn hộ, thì thấy một người giao hàng đứng ở góc đường, quả nhiên là đang đợi cô.
“Xin chào, anh Giang.” Trên mặt Tống Sơ Cửu nở nụ cười sáng lạn đi qua: “Thấy anh không sao thì tốt rồi.”
Gương mặt của Giang Bách Xuyên vốn nghiêm túc, nghe thấy lời này khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Cô đang lo lắng cho tôi sao?” Không đợi Tống Sơ Cửu trở lời, anh lại ghét bỏ nói: “Tôi có thân phận gì không phải cô không biết? Sao có thể xảy ra chuyện chứ? Đừng lo lắng.”
Rõ ràng là giọng điệu ghét bỏ, nhưng niềm vui trong ánh mắt lại không che giấu được.
Dường như thoát khỏi tính cách lạnh lùng tàn nhẫn của đội trưởng Giang, thậm chí tính cách còn sôi nổi hơn, Tống Sơ Cửu cố nén nụ cười: “Chủ yếu là anh đột nhiên rời đi, hoàn toàn không hề có dự báo trước. Tôi vẫn ổn, biết thân phận của anh không giống, đoán chắc sẽ không xảy ra chuyện. Đồng nghiệp của anh, đặc biệt là Thẩm Vũ, thật sự là bị đả kích rất lớn, trong một đêm đã trưởng thành.”
“Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi cảm giác được nên chạy qua, vẫn chưa nói với cô một tiếng.” Giang Bách Xuyên lại nhíu mày, hừ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-yeu-duong-voi-yeu-quai/2735622/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.