Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Giang Bách Xuyên oán hận liếm láp đồ ăn ngon trong đĩa cứ như có thù với đồ ăn.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Tống Sơ Cửu lại là: Chú mèo lớn cỡ hai bàn tay vẫn còn nhỏ bé yếu ớt nằm sấp trên đĩa cố gắng hưởng thụ đồ ăn ngon. Thỉnh thoảng nó ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt mèo màu xanh lam ngước nhìn vừa to vừa tròn, long lanh ánh nước, hệt như chứa đầy hơi nước, làm lòng người mềm nhũn rối tinh rối mù.
“Bé ngoan ăn từ từ thôi, dạ dày em vẫn chưa khỏi đâu, không thể ăn quá nhiều được.”
Giang Bách Xuyên càng tức càng cố gắng ăn tiếp, kết quả anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của cơ thể này, không cẩn thận ăn quá no.
Tống Sơ Cửu không nỡ trách anh, chỉ có thể dịu dàng xoa cái bụng mềm mại giúp anh.
Bọn họ không rời đi nhà hàng Cửu Hào mà chuyển ghế ra phơi nắng trong Thanh Phong Uyển. Nhân viên phục vụ không làm phiền bọn họ, đặt trái cây và thức uống cho bọn họ rồi lặng lẽ rời đi.
Tống Sơ Cửu ngồi trên ghế, tứ chi Giang Bách Xuyên dang rộng nằm trên đùi cô, lộ ra cái bụng nhỏ tròn vo cùng với đệm thịt màu hồng trên cái chân nhỏ. Anh cũng không muốn nằm với tư thế xấu hổ thế này, nhưng bụng đã căng tròn, dù đứng dậy hay nằm sấp nằm nghiêng thì bụng cũng đều khó chịu, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tư thế này.
Anh là mèo, anh là mèo, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-yeu-duong-voi-yeu-quai/2735614/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.