Thẩm Vũ quả thật không nói dối, ở thành phố S anh ấy muốn nghe ngóng được tin tức gì thì chỉ là chuyện một câu nói, cho nên vào ban đêm đã có tiến triển.
“Tôi dựa vào thời gian Dư Tiêu Tiêu mất tích tra xét hành tung của ba người họ trong khoảng thời gian đó. Vừa khéo là ngày hai mươi mốt tháng tám đúng dịp sinh nhật của Cố Nghiêu, bọn họ chúc mừng ở Hắc Tước xong sau đó đi đến một biệt thự ven biển đứng tên Cố Nghiêu. Dư Tiêu Tiêu không xuất hiện ở bên Hắc Tước cho nên nếu như gặp chuyện không may hẳn là ở chỗ biệt thự đó. Càng bất thường là sau khi tự tổ chức sinh nhật đã ba tháng rồi bọn Cố Nghiêu không đi qua chỗ biệt thự đó. Nghe nói trước kia dăm ba bữa lại đến đó quậy.”
Vẻ mặt Tống Sơ Cửu trầm lại, theo phỏng đoán này mười phần thì có tám chín phần là Dư Tiêu Tiêu bị giết hại ở biệt thự.
“Địa chỉ biệt thự ở đâu?”
“Ở đây.” Thẩm Vũ chia sẻ một vị trí vào điện thoại cho cô.
“Em muốn đến đó xem xét à? Tôi đưa em đi.”
“Cũng được.” Tống Sơ Cửu cảm thấy một mình mình đi càng thuận tiện hơn nhưng cô không tìm thấy lý do từ chối Thẩm Vũ nên đành phải đồng ý.
Giang Bách Xuyên tức giận muốn vả Thẩm Vũ một vuốt, chỉ biết tên ngu xuẩn này vẫn có ý đồ với yêu quái nhỏ! Thế nhưng yêu quái nhỏ lại không hề phát hiện, không có chút phòng bị nào với tên này!
Không được, đến lúc anh phải khôi phục thân thế rồi, nếu không vị hôn thê sắp bị người ta cướp mất rồi!
Ừm, yêu quái nhỏ cũng đã cầu hôn anh đương nhiên là vị hôn thê của anh. Tuy là ở trong mơ nhưng ai nói mộng đẹp thì không thể trở thành sự thật?
Hai người Tống Sơ Cửu đi đến biệt thự của Cố Nghiêu, khu biệt thự ven biển này phần lớn là nơi nghỉ ngơi của kẻ có tiền, thường không có quá nhiều người. Có lẽ cũng vì thế đã tạo không gian cho bọn Cố Nghiêu làm điều phi pháp.
Cửa chính đóng chặt nhưng bên ngoài biệt thự là tường thấp có thể nhảy qua dễ dàng.
“Có camera.” Tống Sơ Cửu chỉ vào chỗ mấy cái camera trong sân.
Thẩm Vũ gật đầu: “Từ khi chúng ta bước một bước vào con phố này là đã tiến vào phạm vi giám sát của nó. Cho nên nếu bọn Cố Nghiêu mà xem camera chắc chắn sẽ nghi ngờ. Chúng ta cũng không cần lo rút dây động rừng cứ đi thẳng vào trong lục soát đi. Tìm được chứng cứ bọn họ sẽ không thể cãi lại nữa, nếu tìm không thấy tôi lại đến cửa giải thích, nhà họ Cố sẽ cho tôi chút thể diện này.”
“Được.”
Ở giữa sân là một cái bể bơi rất lớn nhưng bên trong đã không còn nước. Bên trái bể bơi là một khoảng vườn nhỏ có bãi cỏ, phía bên phải là một hàng xe. Hai bên bể bơi mỗi bên có một lối đi. Tống Sơ Cửu đi cái lối sát bên khoảng vườn kia còn Thẩm Vũ đi lối gần hàng xe kia.
Thẩm Vũ nhanh chóng kiểm tra xong bên đó, không phát hiện ra cái gì lại đi thẳng vào biệt thự. Tầng một của biệt thự có một cái cửa sổ rất to bằng thủy tinh, từ bên ngoài có thể nhìn rõ cách bài trí ở bên trong sảnh lớn của tầng một. Nhưng trên cửa có mã khóa muốn đi vào phải mở ra.
Tống Sơ Cửu rất thính với mùi hương, khi cô lần theo một gốc cây xem xét dưới gốc cây ngửi thấy thoang thoảng mùi thối lập tức dừng chân.
Dự cảm không hay trở thành sự thật, cô vuốt đầu của cậu bé nhỏ rồi thở dài nói: “Phải nói với mẹ của Dư Tiêu Tiêu thế nào đây?”
Thẩm Vũ bước đến nói: “Tôi không thạo mở mã khóa cần tìm người đến đây. Ở đây em có phát hiện cái gì không?”
Tống Sơ Cửu chỉ vào một chỗ dưới tàng cây: “Đào đi, cô ấy ở chỗ này.”
*
Cảnh sát nhanh chóng đến đây, Thẩm Vũ đứng ở cạnh cãi hố đã bị móc ra, dưới hố là một chiếc vali đen bốc mùi hôi thối.
Trước khi cảnh sát đến Tống Sơ Cửu đã dời đi, có Thẩm Vũ trình bày mọi chuyện rõ ràng những chuyện tiếp theo đã có cảnh sát tiếp nhận thế nên cô đi tìm Dư Hiểu Quyên.
Dư Hiểu Quyên vẫn ở dưới tầng hầm nhỏ hẹp đó, tờ rơi trên bàn không ít đi mà thậm chí còn nhiều thêm, tản ra chút mùi mực in mới mẻ.
Bà ấy nhìn thấy Tống Sơ Cửu mắt sáng rực lên,vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Đã tìm thấy con gái của tôi chưa?”
Trong mắt bà ấy mang theo tia sáng mong chờ khiến cho Tống Sơ Cửu không đành lòng nhìn thẳng. Cụp đôi mắt suy tư xuống khẽ nói: “Bà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, xin nén bi thương…”
Hai chữ cuối cùng cô nói với giọng rất nhẹ, lọt vào lỗ tai Dư Hiểu Quyên nhưng cũng không nhẹ hơn sét đánh giữa trời quang.
Bà ấy tựa như một khóm hoa héo úa thoáng cái đã mất hết tất cả hào quang, trong mắt một mảng yên ắng, mặt xám như tro tàn, đôi môi khô khốc thì thào: “Không, sẽ không đâu, chắc chắn Tiêu Tiêu vẫn còn sống, con bé đã đồng ý sẽ về thăm tôi mà, con bé này hiếu thảo lắm, sẽ không nuốt lời đâu…”
Tống Sơ Cửu không biết phải khuyên bà ấy như thế nào, trước nỗi bi thương này tất cả những an ủi bằng lời nói đều yếu ớt vô dụng.
Mãi một hồi lâu Dư Hiểu Quyên mới giật mình hoàn hồn, nắm chặt cánh tay Tống Sơ Cửu hỏi: “Tiêu Tiêu bây giờ đang ở đâu?”
“Có lẽ bây giờ đã được mang về cục cảnh sát rồi.”
Dư Hiểu Quyên buông cô ra thất tha thất thểu bước ra ngoài, Tống Sơ Cửu không yên lòng đi theo phía sau bà ấy.
Khi hai người đi đến cục cảnh sát bọn Thẩm Vũ vừa may trở về. Dư Hiểu Quyên thấy hai người nâng cái túi xác màu đen trái tim đau đớn, giống như có cảm ứng đi qua ánh mắt mờ mọt hỏi: “Đây có phải con gái của tôi hay không?”
Trước đây mỗi ngày Dư Hiểu Quyên đều canh ở cửa cục cảnh sát, rất nhiều người biết bà ấy. Cảnh sát không đành lòng quay mặt đi: “Còn chưa thể xác minh, phải đưa đi giám định pháp y mới biết được. Bà về trước đi có tin tức sẽ báo cho bà biết.”
Bên người thi thể tìm được ví tiền của Dư Tiêu Tiêu, bên trong có chứng minh thân phận của cô ấy, cơ bản có thể xác định là Dư Tiêu Tiêu. Nhưng mà bọn họ không đành lòng để cho một người mẹ nhìn thấy dáng vẻ lúc này của con gái họ.
Ba tháng, thi thể chôn dưới đất đã hư thối, huống chi sau khi Dư Tiêu Tiêu bị bọn nó dùng axit sunfuric hủy xác mặc dù không hư thối nhưng cũng đã không nhìn ra hình người. Ít nhất chờ sau khi pháp y rửa sạch xong rồi mới để bà ấy nhìn.
Án tử cũng không khó phá, trước đó là do không tìm thấy tung tích của Dư Tiêu Tiêu. Nếu tìm được rồi có một số chuyện sẽ vô cùng dễ tra xét.
Vẻ ngoài của Dư Tiêu Tiêu rất khá, trong trường có không ít người thích cô ấy. Chẳng qua cô ấy một lòng học tập, sau giờ học cũng đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt vốn không có lòng dạ nào yêu đương.
Nhưng mà có một hôm Cố Nghiêu chạm mặt cô ấy, liếc mắt một cái đã thích cô ấy. Đối với Cố Nghiêu mà nói thì cô gái nào đã bị hắn để mắt tới thì sẽ không có chuyện không chiếm được, mặc kệ là dùng thủ đoạn nào.
Hắn điều tra được Dư Tiêu Tiêu có gia cảnh nghèo khó vì thế định dùng tiền tài quyến rũ cô ấy nhưng Dư Tiêu Tiêu hoàn toàn không bị lay chuyển. Tự nguyện tự mình đi làm vất vả kiếm bốn nghìn một tháng cũng ngứa mắt hắn ra tay hào phóng cho phí bao dưỡng.
Thậm chí thấy hắn là trốn, trong đầu hoàn toàn không có một chút ý đồ gì với hắn.
Lúc đó Nguyễn Tình đang hẹn hò với Kiều Sâm, Kiều Sâm đã có dấu hiệu muốn chia tay, còn Nguyễn Tình đương nhiên không nỡ. Trùng hợp lại biết Cố Nghiêu có ý với Dư Tiêu Tiêu nên lập tức chủ động ôm việc này vào người. Suy nghĩ phương thức lấy lòng bạn bè của Kiều Sâm để tiếp tục ở bên Kiều Sâm.
Kiều Sâm quả thật cũng như suy nghĩ của cô ta thấy cô ta còn có tác dụng nên chưa chia tay cô ta. Vì thế Nguyễn Tình về trường học làm thuyết khách mà cũng có thể nói là dẫn mối khuyên Dư Tiêu Tiêu nhận lời Cố Nghiêu.
Dư Tiêu Tiêu không muốn, đổi thành người khác thì cũng không thay đổi suy nghĩ, vì thế hai người cụt hứng bỏ về. Nguyễn Tình thầm mắng cô ấy không biết tốt xấu, được thiếu gia nhà giàu nhìn trúng còn ra vẻ già mồm cãi láo. Chẳng qua cô ta vì lấy lòng Cố Nghiêu sau đó lại khuyên cô ấy vài lần nhưng kết quả vẫn như vậy.
Việc này Dư Tiêu Tiêu chưa nói với Dư Hiểu Quyên, thứ nhất là sợ bà ấy lo lắng, hai là cảm thấy chính mình không nhận lời sẽ không có chuyện gì.
Nhưng cô ấy đã xem nhẹ ý của những kẻ xấu đó.
Đêm trước sinh nhật Cố Nghiêu, Kiều Sâm hạ tối hậu thư với Nguyễn Tình, nếu lại không mang Dư Tiêu Tiêu đến thì cô ta cũng không còn chỗ dùng nữa.
Nguyễn Tình tiếc nuối giấc mộng giàu sang của mình vì thế mới bất chấp tất cả. Ngày hôm sau giả vờ bất chợt gặp nhau giả vờ bị bệnh lừa gạt lòng tin của Dư Tiêu Tiêu. Dư Tiêu Tiêu cũng tốt bụng, tốt xấu gì cũng ở chung kí túc xá một năm Nguyễn Tình bị bệnh cô ấy cũng không thể mặc kệ được. Sau đó bị Nguyễn Tình liên tục dụ dỗ lừa gạt mang đến biệt thự của Cố Nghiêu.
Khi cô ấy phát hiện ra bất thường đã là tối muộn, có muốn chạy trốn cũng không thoát được. Ba người Cố Nghiêu đã chơi hăng, Dư Tiêu Tiêu bị tưởng là quà sinh nhật đưa đến giường Cố Nghiêu. Dư Tiêu Tiêu cầu xin hắn tha cho mình nhưng mà ác quỷ khốn nạn như nhau nào có thứ cảm xúc gọi là thương hại?
Thậm chí hắn còn mất hứng vì Dư Tiêu Tiêu phản kháng, vì thế Kiều Sâm đè cô ấy lại, Tống Cảnh Kha đưa thuốc đến Cố Nghiêu nhận lấy tiêm vào trong cơ thể của cô ấy.
Trước kia bọn họ cũng chơi đùa như thế, thích nhất là thấy nữ sinh trong trắng dưới tác dụng của thuốc trở nên dâm đãng. Dâm đến nỗi không chịu nổi muốn đòi hỏi thế nào cũng được. Nhưng mà không ngờ được Dư Tiêu Tiêu dị ứng nghiêm trọng với thuốc, thế mà bị sốc đến chết.
Trong nháy mắt ba người tỉnh táo lại nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu không còn chút sự sống nào, cuối cùng quyết định hủy thi diệt tích.
Bời vì Nguyễn Tình mang người đến đây cho nên Dư Tiêu Tiêu mất tích không thể giấu được cô ta. Nhưng Tống Cảnh Kha nói người là do cô ta mang đến nếu cảnh sát có truy hỏi thì cô ta cũng có trách nhiệm. Thế nên bốn người bắt đầu cấu kết với nhau làm việc xấu để việc này thối nát trong bụng.
Nếu không phải Nguyễn Tình vô tình nhắc đến bị Tống Sơ Cửu phát hiện thì còn không biết phải mất bao lâu mới có thể bị phát hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]