Chương trước
Chương sau
Trích lời Gia Mộc: Có lẽ vì biết trẻ sơ sinh có một thời gian rất dài không thể tự lo cho cuộc sống của mình, loài người đã tăng thêm một thứ gọi là bản năng bảo vệ con trong DNA của mình.
Ánh nắng chiếu vào người Lâm Gia Mộc làm cô hơi khó chịu, trở mình một cái trong ổ chăn, cả người lại mềm rũ không muốn dậy. Lần trước mình được ngủ thoải mái như vậy là bao giờ, cô không thể nhớ được. Cô nhắm mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh lại thấy lành lạnh… Không biết đồng hồ nhà ai trên lầu kêu lên đinh đoong. Lâm Gia Mộc nhắm mắt đếm, đếm tới tiếng chuông thứ mười thì hết… Mười giờ? Không ngờ cô lại ngủ đến mười giờ? Cô đột nhiên mở choàng mắt, nghe thấy có người nhỏ giọng nói chuyện ngoài phòng khách. Cô gãi đầu, lúc này mới nhớ ra mình đã nhận được một món quà bất ngờ.
Cô và Trịnh Đạc mang đứa bé lên tầng trên. Có lẽ là vì giường chiếu đủ mềm mại, có lẽ là vì đã ngủ say, lúc ở tầng dưới vừa đặt xuống sofa đã khóc ầm lên, đứa bé được bế lên đây cho ngủ trên giường lại ngủ rất ngon lành. Trịnh Đạc nghe một cuộc điện thoại, cô thì nằm trên giường cùng đứa bé. Trong phòng có điều hòa ấm áp, chỉ một lát sau cô đã ngủ mất…
Bên cạnh vẫn còn dấu vết cho thấy đứa bé đã ngủ ở đấy, nhưng lúc này không thấy nó đâu. Cô ngáp một cái, lật chăn ra, xỏ dép lê ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Đạc bế đứa bé đang cẩn thận cho uống sữa.
“Nó đói rồi à?”.
“Chắc thế”. Lúc từ tầng dưới đi lên, Trịnh Đạc nhìn thấy Lâm Gia Mộc hơi cau mày nằm ngủ trên giường, chăn cũng không thèm đắp. Anh ta đắp chăn cho cô, hôn lên môi cô, vừa định trêu đùa cô một chút lại nhìn thấy đứa bé trợn tròn mắt nhìn mình.
Phát hiện có người chú ý đến mình, đứa bé nhăn mặt chuẩn bị òa khóc. Sợ đánh thức Lâm Gia Mộc, Trịnh Đạc vội bế nó ra phòng khách. Anh ta cởi tã quần ra theo hướng dẫn trên bịch tã, bên trong vẫn khô. Không phải tè dầm, vậy chắc là đói.
Anh ta lại nghiên cứu sữa bột, dựa theo tỉ lệ ghi trên hộp sữa, lại lên mạng xem trẻ con sáu tháng cần uống bao nhiêu sữa, tập trung tinh thần như khi gỡ bom thời còn trong quân ngũ, tuân thủ chính xác dung tích nước và nhiệt độ, pha một bình sữa theo đúng tiêu chuẩn khuyến cáo của bộ y tế. Có lẽ là vẻ chăm chú của anh ta quá buồn cười, đứa bé chỉ khóc mấy tiếng rồi bắt đầu quan sát con người xa lạ này.
Hoàn thành bước cuối cùng, rỏ một giọt sữa xuống mu bàn tay thử nhiệt độ, liếm một chút thử mùi vị, anh ta bế đứa bé theo đúng hình minh họa trên mạng rồi bắt đầu cho nó bú sữa. Thực ra nó chẳng qua chỉ muốn khóc mấy tiếng để nhắc nhở người khác về sự tồn tại của mình, nhưng có sữa ngon thì tội gì không bú? Hai tay nó đưa lên cầm bình sữa rồi bắt đầu bú.
Trịnh Đạc thận trọng chạm vào khuôn mặt mềm mại của đứa bé, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng dịu dàng: “Có ngon không? Cháu đói rồi đúng không? Sau này đói cũng đừng khóc, cháu là đàn ông, biết không? Đàn ông xịn thì không được khóc…”.
Lâm Gia Mộc dựa vào khung cửa, nghe thấy câu này không nhịn được cười: “Đàn ông xịn?”.
Cô nhướng mày.
“Đàn ông xịn”. Trịnh Đạc ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Dậy rồi à?”. “Ờ”. Lâm Gia Mộc ngồi xuống sofa, nhìn Trịnh Đạc cho đứa bé bú sữa: “Vụ cảnh sát Lưu giới thiệu đến là thế nào?”.
Một nửa sự chú ý của Trịnh Đạc tập trung trên người đứa bé, một nửa còn lại trên người Lâm Gia Mộc, chậm rãi kể lại câu chuyện của ông bố đổ vỏ đó: “Bây giờ anh ta muốn biết mình đã nuôi con cho ai sáu năm trời”.
Lâm Gia Mộc thở dài: “Biết thì thế nào? Kiện tụng? Bắt đền? Rồi sao nữa? Tình cảm và tâm huyết sáu năm cũng không thể lấy lại được. Đúng rồi, thằng bé đó thế nào rồi?”.
“Vừa rồi anh đã gọi điện thoại đến hỏi bệnh viện, không có vấn đề lớn, đã chuyển tới phòng bệnh thông thường rồi”.
Lâm Gia Mộc ấn lên má em bé: “Cục cưng, có muốn đi nằm vùng với cô không?”.
Trịnh Đạc đưa điện thoại cho cô: “Mua đủ những thứ này đã rồi mới được bắt cục cưng làm việc”.
Anh ta mở weibo của một chuyên gia chăm sóc trẻ em, trên đó có một bảng biểu liệt kê tất cả những thứ một em bé sáu tháng tuổi cần có.
“Có bảy ngày thôi mà, anh có cần phải ép em phá sản thế này không?”. “Sau này biết đâu còn dùng đến?”. Trịnh Đạc cố tình liếc nhìn bụng cô.
Lúc này Lâm Gia Mộc mới nhớ ra họ còn chưa nói chuyện nghiêm túc về vấn đề con cái. Cô nghiêm mặt nói: “Sau này nếu có con, em không muốn nó lớn lên không có bố mẹ bên cạnh giống như em. Em muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc con, cho nên em sẽ ở nhà không đi làm. Văn phòng có thể thuê người khác hoặc đóng cửa…”.
“Em định đóng cửa văn phòng thật à?”.
“Có lẽ… Bây giờ Tư Điềm cũng có thể tự phụ trách một mảng rồi. Chúng ta mời thêm một, hai người nữa. Anh phụ trách công việc bên ngoài, em phụ trách công việc nội bộ…”.
Thấy đứa bé nhả núm sữa ra, Trịnh Đạc bế thẳng nó lên, khẽ vỗ lưng nó: “Thì ra em đã suy nghĩ nghiêm túc về chuyện con cái”.
“Em không phải động vật máu lạnh, em cũng có bản năng sinh vật”.
Phàm là phụ nữ, đến một độ tuổi nhất định chắc chắn đều sẽ suy nghĩ việc có sinh con hay không.
“Nhưng không phải bây giờ”. Lúc nói lời này, Lâm Gia Mộc có vẻ hơi chần chừ.
“Em định có con là được”. Trịnh Đạc tiếp tục vỗ lưng đứa bé, vẻ mặt ấm áp mà dịu dàng. Lâm Gia Mộc nhìn anh ta. Thực ra vừa rồi cô đứng ở cửa nhìn Trịnh Đạc cho đứa bé bú sữa cũng đã có cảm giác muốn có một đứa con với Trịnh Đạc, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào bụng. Gặp những chuyện liên quan đến Trịnh Đạc, chính cô cũng ghét thái độ nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi của mình.
Tiêu Văn Linh cúi đầu nghịch điện thoại. Cô ta đã đăng tin con trai bị thương trên QQ, rất nhiều bạn bè tỏ ý lo lắng và chúc phúc. Những quan hệ trên thế giới ảo này làm cho tâm tình cô ta khá lên một chút. Nhưng rồi có một người bạn chung của cô ta và chồng đột nhiên nói: “Văn Linh, con trai bạn là nhóm máu O thật à? Tớ nhớ bạn đã nói bạn và chồng một người là nhóm A, một người là nhóm AB mà”.
Trong số bạn bè có những người phản ứng chậm còn tiếp tục chúc cháu sớm bình phục, nhưng một số người có kiến thức cơ bản lại quay sang mắng người bạn chung nọ: “Cô đừng nói lung tung. Nhóm A và AB làm sao sinh ra nhóm máu O được…”.
Sau đó bạn bè yên lặng một hồi. Tiêu Văn Linh biết bọn họ đã chuyển sang nhắn tin riêng tư rồi. Cô ta liền quay sang chơi nông trại vui vẻ, từ chối toàn bộ tin nhắn và cuộc gọi của bạn bè.
Nhìn thấy lúc này mà con gái còn nghịch điện thoại di động được, bà Tiêu không nhịn được nổi giận: “Con vẫn còn tâm tư chơi điện thoại à?”.
Bà ta giật chiếc điện thoại của con gái, giơ lên định đập nhưng lại nhẹ nhàng đặt xuống. Hiệu Apple mấy ngàn tệ đấy, người ngoài nhìn thấy con gái bà ta dùng đồ Apple đều nói con gái bà ta có tiền.
Ông Tiêu lại không để ý đến chuyện này, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bà đừng có ở đây mà nói con gái. Đều tại bà dạy con không nghiêm hết!”.
“Tôi dạy con không nghiêm bao giờ? Ý ông là tôi không đứng đắn con gái cũng không đứng đắn à? Có ai lại tự bôi tro trát trấu vào mặt mình như ông không?”.
“Lại bắt đầu đấy! Lại bắt đầu đấy! Nói mấy câu tử tế là lại bắt đầu giở chứng rồi…”. Ông Tiêu trợn mắt nhìn bà ta: “Văn Linh, bây giờ ở đây không có người ngoài, con nói cho bố mẹ biết, bố đẻ của Thông Thông rốt cuộc là ai?”.
Tiêu Văn Linh cúi đầu nói ảo não: “Bây giờ còn hỏi chuyện này làm gì? Có tác dụng gì sao?”.
“Sao lại không có tác dụng gì? Bắt bố nó chịu trách nhiệm chứ sao? Mặc dù Thông Thông đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng gãy xương bắn đinh thép cần tiền, nằm viện cần tiền, mua thuốc cần tiền, sau này biết đâu phải vật lý trị liệu cũng phải có tiền. Không tìm nó chẳng lẽ lại đi tìm Củng Hâm? Nó không đánh chết con mới là lạ”.
“Là mẹ hắn không trông cháu cẩn thận…”.
“Mày vô lý vừa vừa thôi!”. Bà Tiêu đánh con gái một cái: “Mẹ chồng mày tốt như thế, mày vào nhà người ta, nói là ở riêng nhưng một ngày ba bữa đều ăn trong nhà người ta, mày đẻ con cũng là một tay người ta nuôi lớn, nuôi con cũng không cần mày phải bỏ tiền ra… Tại sao mày lại thất đức như vậy? Biết rõ… biết rõ không phải con của Củng Hâm… mà mày vẫn cứ…”.
“Con đâu biết không phải con của Củng Hâm? Chỉ có mỗi một lần… mỗi một lần đó… trước và sau đó đều là với Củng Hâm, con làm sao có thể…”. Tiêu Văn Linh cao giọng, y tá đi tới ra hiệu nói nhỏ, Tiêu Văn Linh mới hạ thấp giọng xuống: “Con thật sự không ngờ…”.
“Ai? Mày nói đi, là ai? Có phải cái thằng họ Ngũ nghèo kiết xác đó không?”.
Người họ Ngũ này tên là Ngũ Tư Lượng, là mối tình đầu của Tiêu Văn Linh, tuy học cùng trường đại học với Tiêu Văn Linh nhưng lại chẳng ra gì. Người ta thì là phượng hoàng, còn tên Ngũ Tư Lượng này lại là gà cỏ. Nhà nghèo là một chuyện, lại đặc biệt không có chí khí, sau khi thi đỗ đại học giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần thi cử đều chỉ học làm sao cho qua, đa số thời gian chỉ chơi game, không biết tại sao lại cưa được Tiêu Văn Linh. Chẳng bao lâu sau hai người đã yêu nhau đắm đuối, sau khi tốt nghiệp đại học theo Tiêu Văn Linh đến thành phố A. Vốn ông bà nhà họ Tiêu cũng có ấn tượng tạm được với hắn, cho rằng trai nông thôn ra thành phố chắc sẽ biết phấn đấu, chịu khó chịu khổ, không ngờ hắn lại không có chí tiến thủ, tìm được một công việc lương tháng hai ngàn tệ, làm mấy tháng đã kêu mệt bỏ việc, nói phải chơi game kiếm tiền. Kết quả là cả ngày ăn ngủ ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày mặt trời chưa lên cao thì chưa rời khỏi giường, chưa đến sáng sớm chưa đi ngủ, làm cho Tiêu Văn Linh cũng bị ảnh hưởng, làm việc không tốt. Hai ông bà nhà họ Tiêu bực mình cãi nhau với con gái một trận rồi đuổi hắn ra ngoài, lại triệu tập họ hàng làm công tác tư tưởng cho con gái. Cộng thêm con gái đã đi làm, biết xã hội là như thế nào, theo hắn sẽ không có tiền đồ gì nên cũng đồng ý chia tay.
Hai năm sau, Tiêu Văn Linh mới quen biết Củng Hâm môn đăng hộ đối qua một người giới thiệu. Hai người yêu đương hơn một năm rồi kết hôn. Nhà là do nhà trai chuẩn bị, tiền hoàn thiện là nhà gái bỏ ra, xe là nhà gái mua, hai nhà hòa hợp, cuộc sống thoải mái, sự nghiệp của hai đứa con cũng càng ngày càng tốt. Tiêu Văn Linh được bổ nhiệm làm quản lý, Củng Hâm cũng làm quản lý. Không ngờ lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, đối với nhà họ Tiêu không khác gì sét đánh giữa trời quang.
“Không phải hắn”. Tiêu Văn Linh nói: “Làm sao lại là hắn được! Bây giờ hắn không ở thành phố A, nghe nói về quê thi công chức ba năm không đỗ, không biết làm thuê ở đâu”.
“Không phải nó thì là ai?”.
Trong lúc hai ông bà cùng bức cung con gái, một người phụ nữ tóc ngắn bế một đứa trẻ con đến ngồi xuống hàng ghế đối diện với hàng ghế nhà họ Tiêu đang ngồi. Người nhà họ Tiêu cũng nhỏ giọng hơn một chút.
Thấy mấy người này không nói nữa, Lâm Gia Mộc cũng không chủ động bắt chuyện, lấy điện thoại di động ra giả vờ gọi: “A lô! Em đến rồi… Anh đến chưa? Cái gì? Ông chủ không cho anh đi? Ông chủ anh quan trọng hay là con quan trọng? Một mình em không làm được… anh không biết sao? Được rồi, anh cứ nghĩ đi”.
Nói xong cô tức giận ngắt máy.
Có lẽ vì cô nói hơi to, em bé đang nửa mê nửa tỉnh trong lòng nhíu mày lại. Cô vỗ vỗ em bé nhưng lại làm nó thức dậy, trợn tròn mắt nhìn quanh, ê a không biết đang nói gì.
“Lại dậy rồi… suốt ngày không ngủ… không biết lấy đâu ra sức nữa”. Cô lục chiếc ba lô trẻ em một lát: “Ơ… bác ơi, bác có giấy ướt cho em bé không? Cháu quên không mang”.
Bà Tiêu phát hiện cô đang nói với mình, đáp: “Không có, Thông Thông nhà tôi lớn rồi, không cần giấy ướt”.
“Mẹ chồng con đến bây giờ vẫn còn dùng giấy ướt cho nó. Mẹ vào lục trong cái túi kia
xem, chắc chắn là có”, Tiêu Văn Linh nói. Cô ta day trán: “Em bé nhà cô được mấy tháng rồi?”.
“Sáu tháng rồi. Càng ngày càng khó nuôi”.
“Sáu tháng thì còn ngoan, lớn hơn nữa nó mới nghịch”, Tiêu Văn Linh nói.
“Năm nay chị hai mươi mấy tuổi rồi? Chắc cháu nhà chị cũng không lớn hơn cháu nhà tôi bao nhiêu nhỉ?"
“Tôi đã ba mươi hai rồi, con trai tôi sáu tuổi”. “A, đúng là không thể nhìn ra được”.
“Tôi kết hôn sớm”.
“Ôi, kết hôn sớm đúng là tốt. Tôi hơn ba mươi tuổi mới có con, đúng là mệt chết đi được”.
“Cô hơn ba mươi rồi? Đây mới là thật sự không thể nhìn ra được”, Tiêu Văn Linh nói.
“Tôi lớn tuổi hơn cô… em gái, em đưa cháu đến khám gì?”
“Thằng bé nhà em nghịch, ngã từ trên đình hóng mát xuống, bị ngoại thương…”.
“Ôi, nghiêm trọng thế cơ à!”.
“Không có việc gì, đã chuyển tới phòng bệnh thông thường rồi. Còn con chị?”.
“À, hôm nay cháu nó nằm chơi trên giường, chị dọn dẹp bếp, đột nhiên nghe thấy nó khóc, chạy ra xem thì thấy nó ngã từ trên giường xuống, sờ sau gáy nó thấy một cục u. Chị không yên tâm nên đưa nó đến khám xem sao”.
Tiêu Văn Linh cười: “Không sao đâu. Từ trên giường ngã xuống đất có cao bao nhiêu đâu. Trẻ con xương mềm, không việc gì đâu”.
“Bác sĩ cũng nói như vậy, nhưng chị vẫn muốn khám kỹ một chút nên bác sĩ bảo chị đợi, nói chụp CT phải xếp hàng một, hai tiếng. Chị mãi mới có một đứa con…”.
“Ôi, đều là mẹ, em hiểu”. Tiêu Văn Linh nói, ngồi sang bên cạnh Lâm Gia Mộc, đưa tay sờ đầu em bé. Trẻ con sáu tháng, đầu vốn cũng không tròn cho lắm, Tiêu Văn Linh cũng không phát hiện điều gì: “Không sao, chỉ có một chỗ hơi sưng lên không rõ lắm. Cháu nó cũng không khóc, không sao đâu”.
“Nếu thế thì tốt”. Nhưng Lâm Gia Mộc vẫn không định đứng dậy, Tiêu Văn Linh cười thầm trong lòng. Khi con còn nhỏ cô ta còn trẻ tuổi, mặc dù cũng quan tâm đến con nhưng cũng không quan tâm như người này. Nghĩ đến con, cô ta lại thấy buồn.
“Giường 15 hết tiền rồi nhé. Người nhà đi nộp tiền cho cháu đi”. Y tá nói một câu rồi đi mất.
Tiêu Văn Linh lấy thẻ ngân hàng trong túi xách ra: “Mẹ, con đi nộp tiền”.
“Con có đủ tiền không?”. “Tạm thời đủ”.
“Mẹ đi cùng con”. Mặc dù bây giờ không thấy bóng dáng Củng Hâm xung quanh, nhưng ai dám chắc Củng Hâm sẽ không xuất hiện? Bà Tiêu đứng dậy định đi cùng con gái.
“Mẹ cứ để con đi một mình”. Tiêu Văn Linh nói rồi xách túi, cầm điện thoại di động ra ngoài.
Lúc đi qua chỗ rẽ, một người đàn ông cao to cũng đi theo phía sau cô ta. Lúc cô ta gọi điện thoại, người này nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, bật bluetooth lên.
“A lô! Tớ đây… bạn biết Ngũ Tư Lượng bây giờ ở đâu không?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.