Trích lời Gia Mộc: Con người hiện đại như đi trên đường cao tốc không dừng lại được, hai đầu đường lại tối đen như mực, trước mặt là sương mù. Tiến lên cần có dũng khí, nhưng ai cũng không dám dừng lại.
Trịnh Đạc rời mắt khỏi màn hình máy tính xách tay, nhìn Lâm Gia Mộc mặc áo ngủ bông, ngồi dưới đất, cầm ống nghe khám bệnh áp vào tường thay máy nghe trộm, không biết tại sao lại thấy rất buồn cười. Tóc cô hơi rối, gương mặt để mộc không trang điểm, áo ngủ in hình gấu Pooh, nhìn như một cô bé hơn hai mươi tuổi, chăm chú nghe ngóng như một bà già lắm chuyện, phải nói là vừa đáng yêu vừa không hợp.
Lâm Gia Mộc ngồi xổm một lát rồi đổi thành ngồi bệt, dùng tay sờ sờ bàn chân hơi lạnh. Tường phía bắc phòng ngủ của căn hộ này cũng là tường phòng ngủ của Dương Luy, lại xây bằng gạch ống. Lúc tâm tình kích động, Dương Luy không chú ý khống chế âm lượng, dùng ống nghe áp lên tường không khác gì đang nghe trực tiếp tại hiện trường.
“Cãi nhau xong chưa?”. Trịnh Đạc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc, kéo hai chân cô vào trong lòng. Căn hộ này bỏ không một thời gian khá dài, điều hòa cũng hỏng, hai chiếc máy sưởi cũng không thể tăng nhiệt độ cho cả phòng được.
“Rồi”. Lâm Gia Mộc gật đầu, rụt tay vào tay áo, hai chân được Trịnh Đạc ủ ấm rừng rực: “Anh làm thế nào kiếm được căn hộ này?”.
“Anh điều tra tình hình nhà cửa xung quanh nhà Dương Luy, phát hiện căn hộ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-xu-ly-rac-thai/1412924/quyen-12-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.