Trích lời Gia Mộc: Một quả táo bên ngoài đỏ tươi sáng bóng, có thể bên trong sớm đã bị sâu đục rỗng tuếch rồi. Thông thường phụ nữ nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác ôm nhau sẽ có biểu hiện gì? Xông vào cào cấu một trận? Chửi mắng một trận? Tiêu Lệ lặng lẽ đóng cửa văn phòng lại. Bà ta đã quen từ lâu rồi. Hai mươi năm trước bà ta đã cào cấu đấm đá, mười năm trước bà ta đã hào phóng đi vào chào hỏi đối phương, nhưng kết quả đều như nhau. Cho dù đánh đuổi được thì sao? Sẽ lập tức lại có một người khác đến thay thế. Bà ta khóc cũng khóc rồi, cãi vã cũng cãi vã rồi, kết quả chính là tê liệt, vô cảm như bây giờ. Dù sao thì bồ bịch cũng chỉ như ăn hàng, rồi cũng đến ngày ăn chán chuyển sang quán khác. Bà ta là cơm nhà, bên ngoài có bao nhiêu đồ ngon thì cuối cùng đàn ông cũng vẫn về nhà. Cho dù trong lòng tự an ủi chính mình như vậy, bà ta vẫn đờ đẫn đi một mình rất lâu, đến tận lúc tiếng chuông điện thoại vang lên: “A lô?”. “Mẹ, con đây”. “Dĩnh Dĩnh… giờ này sao con còn chưa ngủ?”. “Con về nước rồi mẹ ạ”. “Cái gì?”. “Mẹ nghe con nói đã. Mẹ đang ở đâu? Mẹ đang ở một mình à?”. “Mẹ đang ở trung tâm thương mại”. “Vậy mẹ đừng nói gì, cứ nghe con nói. Lát nữa con gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ đến địa chỉ đó tìm con. Mẹ nhất định không được nói với bố là con về rồi”. “Ờ, ờ”, Tiêu Lệ gật đầu. Nếu trên đời này còn có gì quan trọng với bà ta hơn chồng thì đó chính là con gái. Sau khi nhận được tin nhắn, Tiêu Lệ rời khỏi trung tâm thương mại, lái xe đến địa chỉ trong tin nhắn… khách sạn Marriott International. “Dĩnh Dĩnh! Sao con lại về?”. Tiêu Lệ ôm con gái, quan sát từ đầu đến chân: “Có phải bị ốm không? Hay là ở bên kia bị bắt nạt?”. “Mẹ, con không sao”. Hàn Dĩnh để Tiêu Lệ ngồi xuống: “Mẹ, con hỏi mẹ, bố có nhắc đến chuyện nhận nuôi Siêu Siêu với mẹ nữa không?”. “Không”, Tiêu Lệ lắc đầu: “Ông ấy dạo này tốt với mẹ hơn trước, hôm qua và hôm kia đều ở nhà”. “Mẹ ngàn vạn lần đừng có mắc lừa. Bố con đang nịnh mẹ đấy. Siêu Siêu là con của bố và thím Ba”. “Cái gì?”. Tiêu Lệ suýt nữa không ngồi vững. Hàn Quốc Trụ bồ bịch là một chuyện, lằng nhằng với người nhà lại là một chuyện khác: “Sao lại thế được… Chú Ba con biết không?”. Hàn Dĩnh lắc đầu: “Chú ấy có biết cũng sẽ làm như không biết. Mẹ còn không hiểu được suy nghĩ của chú ấy à? Từ sau ngày anh trai con mất, chú ấy và bác Cả đã bao giờ bỏ ý định cho con trai làm con nuôi nhà mình để kế thừa tài sản của bố chưa?”. “Dĩnh Dĩnh, con yên tâm. Bất kể bố con nói gì mẹ cũng sẽ không đồng ý nhận Siêu Siêu”. “Mẹ, bây giờ không chỉ có mẹ không đồng ý, Diệp Thư cũng không đồng ý”. “Cái gì? Chuyện này mắc mớ gì đến bà ta?”. “Diệp Thư trước đây từng có thai, bị bố con dỗ dành nạo thai. Nếu đứa bé đó được sinh ra thì cũng tầm tuổi Siêu Siêu. Mẹ nói xem bà ta có để cho Hàn Siêu được nhận tổ quy tông không?”. “Vậy thì sao?”, Tiêu Lệ mếu máo. “Mẹ, đừng làm gì vội. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Diệp Thư không có con, tuổi cũng lớn rồi, tiền cũng bị bố con mang đi tiêu. Nếu bà ta đứng về phía mẹ con mình thì chắc chắn có thể đánh bại được thím Ba”. “Vậy thì sao…”. “Mẹ không hiểu à? Nếu bố con nhận nuôi Siêu Siêu thật, không những tài sản của bố con mà cả tiền mẹ kiếm được sớm muộn cũng sẽ về tay Phan Mỹ Mỹ! Diệp Thư làm gì thì làm, chỉ cần Hàn Siêu không qua cửa nhà mình, con vẫn là đứa con duy nhất của bố con…”. Tiêu Lệ không ngu ngốc, bà ta cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, chỉ có điều gặp chuyện của Hàn Quốc Trụ là không nghĩ được gì. Bây giờ được con gái nhắc nhở, cuối cùng cũng hiểu ra vài phần: “Diệp Thư chưa chắc sẽ giúp chúng ta”. “Mẹ, mẹ con mình không cần Diệp Thư giúp, mẹ con mình sẽ giúp Diệp Thư”. “Ý con là gì?”. “Ngoài những khoản vay ngân hàng, có phải bố con còn vay nặng lãi bên ngoài không?”. “Cái này…”. “Mẹ, mẹ đừng giấu con. Mặc dù đầu óc bố con linh hoạt nhưng bố con không rành các công việc kế toán. Các khoản nợ chắc chắn phải có sổ sách, kế toán Dương về hưu rồi, bố con sẽ không giao sổ sách cho người nào ngoài mẹ”. Tiêu Lệ đỏ bừng mặt: “Quả đúng thế”. Cho nên bà ta mới nói, trong lòng chồng, mình và con vẫn là quan trọng nhất. “Mẹ, mẹ đưa sổ sách cho con”. “Con định làm gì?”. “Con muốn biết tình hình tài sản của bố để tiện đường giúp Diệp Thư”. “Bố con… ông ấy cũng vất vả”. “Cho nên mẹ con mình phải nghĩ giúp bố con. Mẹ nghĩ xem, bây giờ bố con cứ giật gấu vá vai, rồi sẽ có lúc không vá nổi nữa, lúc đó bố con làm thế nào? Mẹ làm thế nào? Con làm thế nào? Mặc kệ để bố con vào tù à?”. “Thế con có cách nào?”. “Di cư”. “Bố con cũng nhắc đến chuyện này rồi. Ông ấy nói đợi con ổn định ở bên kia, cả nhà chúng ta sẽ di cư. Nhưng ông ấy nói bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp”. Đúng vậy. Ngân hàng còn đỡ, đám cho vay nặng lãi đó tinh lắm, tuyệt đối sẽ không để cho cả nhà Hàn Quốc Trụ di cư chạy mất. Chẳng may rút dây động rừng bị bọn chúng biết được thì sẽ xảy ra chuyện lớn. “Mẹ, mẹ cho rằng thời cơ sẽ càng ngày càng tốt hay là càng ngày càng xấu?”. Tiêu Lệ quản lý sổ sách, một, hai năm nay tiền càng ngày càng khó vay, ngân hàng càng ngày càng thắt chặt chính sách cho vay, vay tư nhân thì lãi càng ngày càng cao. Hơn nữa bản thân Hàn Quốc Trụ không cắt giảm chi tiêu, thâm hụt không phải càng ngày càng nhỏ mà là càng ngày càng lớn. “Cho nên chúng ta phải dùng đến Diệp Thư”. “Dùng thế nào?”. “Lôi Phan Mỹ Mỹ ra, phân tán sự chú ý của bố con. Trước hết mẹ thu lại việc làm ăn của mẹ, chuyển tài sản ra nước ngoài”. “Việc này…”. “Mẹ, mẹ con mình có đường lui thì bố con mới có đường lui”. “Nhưng làm thế nếu để bố con biết…”. “Bố con biết, mẹ con mình cũng đã chuyển tiền ra ngoài rồi, bố con có thể làm gì? Đó là tiền của mẹ mà”. “Nhưng… bố con nói mẹ phải thu tiền hàng trước tết Dương lịch để đưa cho ông ấy, ông ấy có việc cần dùng gấp…”. “Mẹ, năm nay trừ hàng tồn kho, tiền thuê nhà, trả lương nhân viên, vốn lưu động, đến cuối năm mẹ có bao nhiêu lợi nhuận?”. “Hai hay ba triệu. Nhưng bố con nói cần năm triệu để quay vòng…”. “Mẹ biết một cái đồng hồ bố con cho Diệp Thư giá bao nhiêu tiền không? Còn tiền ông ấy mua nhà, quần áo, trang sức và tiền tiêu vặt mỗi tháng cho Vương Sảnh… Lợi nhuận của mẹ chỉ vừa đủ cho ông ấy chơi gái…”. “Mẹ…”. “Mẹ, mẹ phải nghĩ cho con một chút. Năm nay mẹ cho ông ấy năm triệu, năm sau mẹ lấy đâu ra tiền nhập hàng làm ăn? Chẳng thà dứt khoát chấm dứt việc làm ăn bên này, mẹ giao tiền cho con để đầu tư sang Canada”. Mang tiền đưa cho chồng chơi gái và giao cho con gái giúp cả nhà di cư, tìm một con đường sống cho cả gia đình. Giữa hai lựa chọn, Tiêu Lệ không chút do dự chọn cách thứ hai. “Nhưng mẹ phải nói với bố con thế nào?”. “Mẹ cứ nói bây giờ làm ăn không dễ, nếu bố lấy năm triệu thì năm sau không có cả tiền nhập hàng, không bằng thu hết việc làm ăn, mẹ sang Canada với con, để bố con ở lại trong nước làm ăn”. “Bố con có thể đồng ý sao?”. “Mẹ về nhà bàn bạc với ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý”. Nói cho cùng thì Hàn Quốc Trụ có đề phòng tất cả mọi người cũng sẽ không đề phòng Tiêu Lệ, người phụ nữ không biết oán hận, rời khỏi ông ta là sẽ chết này. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Gia Mộc đề nghị Hàn Dĩnh làm như vậy. “Được”. “Mẹ, đừng quên sổ sách”. “Biết rồi”. “Mẹ không cần mang sổ gốc cho con, dùng máy ảnh chụp từng trang rồi gửi qua mạng cho con là được”. “Ờ”. Tiêu Lệ tính toán xem phải thu lại việc kinh doanh thế nào, lại quên hỏi con gái cần sổ sách làm gì và giúp Diệp Thư thế nào. Từ khi rời khỏi văn phòng luật sư, Lâm Gia Mộc chưa bao giờ xem những sổ sách phức tạp như vậy. Cô nhờ một kế toán quen biết xem cho gần một tuần, cuối cùng tính rõ tài sản của Hàn Quốc Trụ, cũng biết rõ nguyên nhân ông ta nợ rất nhiều mà vẫn cố giữ vẻ giàu sang giả tạo. Nói cho cùng là ba chữ: Dòng tài chính. Đầu tiên ông ta vay tiền ngân hàng A, sau đó đầu tư. Đầu tư còn chưa thu hồi vốn ban đầu đã đến hạn trả tiền ngân hàng, ông ta lại vay tiền ngân hàng B để trả ngân hàng A, vì vậy ông ta vẫn có chữ tín đối với ngân hàng. Nhưng khi ngân hàng bắt đầu thắt chặt tín dụng, số tiền cho vay còn xa mới đủ để ông ta sử dụng, ông ta bắt đầu vay nặng lãi. Vấn đề là vay nặng lãi lãi mẹ đẻ lãi con quá nhanh, thế là ông ta bắt đầu chiếm dụng tiền bán hàng mỗi tháng và một phần nhỏ tiền vốn để trả lãi. Lúc bên cung hàng đòi tiền hàng, ông ta lại vay nặng lãi hoặc vay ngân hàng để trả, như vậy ông ta có một quý có thể sử dụng tiền bán hàng tùy ý. Nhưng vấn đề xảy ra ở đây… Hợp đồng năm sau rất rõ ràng, bên cung hàng yêu cầu thanh toán theo tháng, thời hạn sử dụng tài chính của ông ta biến thành một tháng, Diệp Thư lại buộc ông ta lấy sổ đỏ về, ông ta không thể sử dụng một triệu tiền vay thế chấp sổ đỏ nữa, vì vậy ông ta không thể chỉ lấy lợi nhuận hằng năm của Tiêu Lệ như trước kia mà bắt đầu giết gà lấy trứng, phải sử dụng đến cả tiền vốn của Tiêu Lệ. Sau khi tính toán sổ sách rõ ràng, ngay cả Lâm Gia Mộc cũng phải kinh ngạc. Tính cả nhà và mặt bằng trung tâm thương mại, tổng tài sản của ông ta vừa tròn một triệu. Đây chính là bộ mặt thật của một tỷ phú. Điều đáng sợ là chuỗi tài chính một khi bị đứt một mắt xích thì sẽ đứt hết toàn bộ như quân bài Domino, khi đó ngay cả tài sản cố định cũng sẽ bị ngân hàng tịch thu, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ ngay cả một triệu này cũng sẽ biến mất. Nhắc lại câu nói lúc trước, Hàn Quốc Trụ rất thông minh, trung tâm thương mại là một tài sản tốt, chỉ cần ông ta thắt lưng buộc bụng, chịu khổ năm năm mười năm, từ từ trả tiền, cùng với việc bất động sản tăng giá, giá trị của trung tâm thương mại tăng lên, ông ta vẫn có thể từ từ khôi phục nguyên khí. Vấn đề là ông ta không chịu hy sinh lối sống của mình, ngoài việc phải trả các loại lãi, lãi ròng của trung tâm thương mại hằng năm có một phần tư bị chính ông ta và người nhà họ Hàn ăn mất. Hàn Dĩnh xem sổ sách xong, một hồi lâu sau vẫn thấy sợ. Nếu không phải vì chuyện của Hàn Siêu mà cô ta về nước thì có lẽ đến lúc gia đình đã tan tành hết cô ta vẫn không biết gì. “Mẹ…”. Cô ta gọi điện thoại cho mẹ, co chân lên sofa, dùng áo ngủ đắp chân, sau lưng là Lâm Gia Mộc, Trịnh Đạc và kế toán đang bận rộn. “Bố con đồng ý để mẹ ngừng công việc làm ăn rồi. Ông ấy nói không nỡ để mẹ sang đó với con, nhưng cũng không nỡ để con ở nước ngoài một mình, sợ con bị người ta lừa, người ta bắt nạt”. Giọng Tiêu Lệ có vài phần mệt mỏi. Hôm đưa ra quyết định, bà ta định nói với Hàn Quốc Trụ luôn, nhưng Hàn Quốc Trụ gửi tin nhắn nói cùng người khác đi Hồng Kông “bàn chuyện làm ăn”, hôm qua mới về, tạt qua trung tâm thương mại một lát rồi biến mất. Sau khi xuất hiện trở lại, Hàn Quốc Trụ đưa bà ta đi ăn tối, đi xem phim. Thừa dịp bầu không khí tốt đẹp, Tiêu Lệ nói chuyện này, không ngờ Hàn Quốc Trụ lại nhanh chóng đồng ý. “Vâng. Mẹ, không phải mẹ nói có người đã hỏi giá sao?”. “Họ biết mẹ muốn ra nước ngoài, không những bán cửa hàng mà mối hàng cũng để lại luôn nên trả giá đều không thấp”. “Mẹ chờ một thời gian, một, hai tuần nữa xem người nào trả giá cao thì bán”. “Mẹ biết, mẹ không ngốc thế đâu”. “Được rồi, mẹ, việc này quyết định thế nhé. Con sẽ gọi điện thoại cho bên môi giới xuất ngoại”. “Ờ. Có phải mấy ngày nay con không ra khỏi khách sạn không? Con không cần tránh bố con, bây giờ ông ấy bận rộn lắm…”. “Mẹ, con biết, bố con lại đi đâu rồi?”. “Không biết, chỉ biết là không ở nhà”, Tiêu Lệ cười gượng. Diệp Thư sờ đôi khuyên hồng ngọc trên tai, đây là quà Hàn Quốc Trụ mua cho bà ta lúc đến Hồng Kông. Hàn Quốc Trụ quả thật cực kỳ giỏi dỗ dành phụ nữ. Lần này đến Hồng Kông, bọn họ ở phòng trăng mật, ông ta nói với khách sạn là cùng vợ đi trăng mật lần thứ N để chúc mừng tròn sáu năm ngày cưới. Tất cả mọi người đều gọi bà ta là bà Hàn làm cho bà ta thực sự cảm nhận được đãi ngộ của bà Hàn được cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng những thứ này đủ để cứu vãn những tổn thương đó sao? Diệp Thư không nghĩ thế. Bà ta cho người đàn ông này thời gian sáu năm, hy vọng ông ta có thể nhận ra bà ta mới là người phụ nữ thích hợp với ông ta, bây giờ nghĩ lại hoàn toàn chỉ là giấc mộng hão huyền. Người phụ nữ thích hợp với ông ta là ninja rùa Tiêu Lệ, cho dù nhẫn nhịn đến lúc Hàn Quốc Trụ không chơi được nữa, về với gia đình thì sao? Đó là nhà, không phải trạm thu hồi phế phẩm. Sáu năm đã là ngu ngốc, hai mươi sáu năm… quả thực là ngu ngốc đến cùng cực… Tít tít! Âm báo tin nhắn trên điện thoại di động của Hàn Quốc Trụ xuyên qua tiếng nước chảy truyền tới. Đi tắm cũng phải mang điện thoại, người đàn ông này đúng là “thú vị”. Một lát sau, Hàn Quốc Trụ quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra với vẻ mặt sốt ruột: “Em yêu, đúng là không khéo, bảo vệ trung tâm thương mại gọi điện thoại đến, bên trên kiểm tra đột xuất”. “Sao?”. Diệp Thư nhíu mày: “Hay là người đẹp nào kiểm tra đột xuất anh?”. “Làm gì có người đẹp nào? Người đẹp của anh chỉ có mình em”. “Thật không?”. Diệp Thư đưa tay định lấy điện thoại của Hàn Quốc Trụ, Hàn Quốc Trụ cầm điện thoại tránh ra. “Đương nhiên là thật”. “Nếu thật thì đưa điện thoại di động cho em xem một cái”, Diệp Thư nhướn mày. “Cho xem thì cho xem”. Hàn Quốc Trụ đưa điện thoại ra: “Anh không có bất cứ bí mật nào với em”. Diệp Thư nhìn vào mắt ông ta một lát: “Cho em xem thì em không xem nữa. Không phải anh có việc à? Đi đi!”. Bà ta đứng dậy, cởi chiếc áo ngủ bằng lụa, lộ ra bộ đồ lót cùng màu cũng bằng lụa, vén chăn lên chui vào. Từ khi bà ta cởi áo ngủ, Hàn Quốc Trụ vẫn nhìn chằm chằm. Sau khi bà ta lộ ra bộ đồ lót gợi cảm, ánh mắt ông ta như nhìn xuyên qua đó. Bà ta chui vào chăn, Hàn Quốc Trụ cũng không nhịn được định đưa tay lật chăn ra. Nhưng tiếng báo tin nhắn điện thoại lại vang lên, ông ta thoáng nhìn điện thoại, cắn răng: “Em chờ anh, anh xử lý xong việc sẽ về ngay”. “Em không chờ đâu. Có trời mới biết anh đi đến lúc nào mới về! Anh đi là em sẽ thay khóa”. “Bảo bối, đừng giận mà! Em biết anh yêu em mà! Nào, thơm một cái!”. Ông ta cúi xuống hôn lên má Diệp Thư, lưu luyến cầm quần áo ra phòng khách mặc vào. Vài phút sau, Diệp Thư nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức nhảy xuống giường, thay đồ rồi cầm chìa khóa xe đi ra theo. Vương Sảnh nhét hết quần áo trên giường và dưới đất vào tủ quần áo, thu dọn phòng ngủ có thể miễn cưỡng nói là gọn gàng, xoa tóc rối bù lên, dụi mắt đỏ hoe, ngồi khoanh chân dưới nền nhà, dùng iPhone 5S đăng ảnh tự sướng lên weibo: “Bố nuôi còn chưa đến. Bố nuôi không cần tôi nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Lần trước bố nuôi đi đã nói sẽ về rất nhanh, sau khi bố nuôi đi, tôi đã khóc liền hai tiếng. Lúc bố tôi rời khỏi tôi và mẹ không về nữa cũng nói câu này. Tôi lại phải mất bố một lần nữa sao?”. Đăng đoạn cảm khái này xong, cô ta lại tiếp tục chụp ảnh. Chỉnh sửa các kiểu xong, khoảng năm, sáu phút sau mới đăng lên. “Tôi biết rất nhiều người mắng tôi là kẻ thứ ba, nói tôi không biết xấu hổ. Chỉ có tôi biết, trong lòng tôi trong sạch hơn bất kỳ ai. Tôi cao quý hơn vợ người ta không biết bao nhiêu lần. Họ tham tiền, tham đàn ông, tham con cái, còn tôi chỉ tham một chút thời gian trộm được. Bố nuôi mua quần áo cho tôi, cho tôi tiền tiêu vặt nhưng hoàn toàn không thể đền bù những gì tôi đã mất”. Sau đó lại chụp một chiếc túi LV ném bừa dưới đất. Trong lúc cô ta đang trông mình lại xót cho thân, than thở mình hồng nhan bạc mệnh, chuông cửa chợt vang lên. Vương Sảnh đặt điện thoại xuống, chạy như bay ra mở cửa, nhảy vào trong lòng Hàn Quốc Trụ: “Bố nuôi, cuối cùng bố cũng đến! Con nhớ bố chết đi được!”. “Con nói cái gì trong tin nhắn thế? Nói không sống nổi, sắp chết rồi”. “Đúng vậy. Bố nuôi không cần con nữa thì con sẽ chết…”. Hàn Quốc Trụ véo mũi cô ta: “Con bé ngốc nghếch này, bố nuôi sao có thể không cần con nữa…”. Vương Sảnh cũng biết bố nuôi không bế được mình bao lâu, ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ Hàn Quốc Trụ, vì vậy quên cả khóa cửa lại. Mặc dù cô ta chỉ mặc quần soóc bò và áo hai dây nhưng thanh xuân là vô địch, da dẻ trắng nõn căng mịn, toàn thân căng tràn sức sống trẻ trung, dù thế nào thì Diệp Thư cũng kém cô ta. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Quốc Trụ vừa nhận được tin nhắn của cô ta đã lập tức bỏ lại hết thảy quay về đây. “Bố nuôi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới đến?”. “Bố nuôi đi công tác”. Hàn Quốc Trụ ôm cô ta ngồi xuống thảm dưới sofa: “Không phải bố nuôi vẫn gọi điện thoại cho con sao? Cái con bé ngốc nghếch này lại nghĩ ngợi lung tung gì thế?”. “Người ta sợ bố nuôi không cần người ta nữa mà”. “Làm sao bố lại không cần con được?”. Hàn Quốc Trụ lấy một cái hộp trong túi ra, đây là quà ông ta giấu Diệp Thư mua ở Hồng Kông: “Con thích mèo gì đó đúng không? Cái này là mèo vàng, nhân viên bán hàng nói là bản giới hạn số lượng, hàng chính hãng có chứng nhận đàng hoàng”. “Là Hello Kitty, không phải mèo gì đó!”. Vương Sảnh cầm chiếc hộp mở ra xem, quả nhiên là bản gold, tính ra không phải rất đáng giá nhưng cô ta rất thích: “Trước con đã có một cái rồi, nhưng không giống cái này”. “Đương nhiên không giống. Cái này là bản Hồng Kông, ở đại lục toàn là hàng nhái”. Vương Sảnh đeo sợi dây chuyền Hello Kitty, nhưng loay hoay mãi không cài khóa được: “Bố nuôi cài khóa giúp con”. Hàn Quốc Trụ liếm môi, vuốt ve cái cổ mịn màng của Vương Sảnh dưới ánh đèn vàng, chậm rãi cài khóa. Vương Sảnh cười hì hì, kêu lên: “Buồn, buồn quá… bố đừng trêu con…”. Giọng cô ta vừa ngọt vừa điệu, dường như có thể hút hồn người khác. Hàn Quốc Trụ đã ngơ ngẩn như người mất hồn từ lâu… “Hàn Quốc Trụ!”. Tiếng đá cửa vang lên, một người phụ nữ xông vào… Mấy ngày nay Tiêu Lệ không ngủ ngon. Về lý trí, bà ta biết con gái làm đúng, cũng biết chồng không đáng tin lắm, giấu ông ta một số việc cũng tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời bà ta giấu chồng để tính toán một việc không tốt cho chồng. Kết quả là vừa nhắm mắt lại, cả đêm liền mơ thấy ác mộng. Lúc thì chồng mặt đầy máu hỏi bà ta vì sao lại hại ông ta, lúc thì con gái nói gia đình phá sản rồi, lúc thì chồng ôm một phụ nữ không nhìn thấy mặt hòa lẫn vào biển người, bà ta gọi thế nào cũng không quay lại. Cứ thế mơ mơ màng màng, cả đêm chỉ ngủ được một tiếng, ngủ mà còn mệt hơn cả thức. Chưa đến sáu giờ sáng hôm nay Hàn Quốc Trụ đã gọi điện thoại cho bà ta, bảo bà ta đến trung tâm thương mại trước giờ mở cửa, có việc cần nói. Vừa quá bảy rưỡi bà ta đã đến trung tâm thương mại, chỉ có một mình bà ta và bảo vệ trực. Một lát sau trợ lý giám đốc đến, Hàn Quốc Lương cũng đến, sau đó nữa là tài vụ và kế toán. Bà ta ngồi trong văn phòng ở trung tâm thương mại, ngáp một cái, uống một ngụm trà đặc, trò chuyện với trợ lý giám đốc một lát. Lúc này Hàn Quốc Trụ mới đến với sắc mặt rất khó coi, trên mặt có mấy vết cào còn rớm máu. “Quốc Trụ, anh làm sao vậy? Ai đánh anh thành thế này? Đã báo cảnh sát chưa?”. Hàn Quốc Trụ đẩy bà ta ra: “Đừng nói nhảm nữa. Tài khoản của chúng ta còn bao nhiêu tiền?”. Kế toán nói rất thận trọng: “Ngoài tiền hàng phải trả cho bên cung thì còn sáu trăm ngàn”. “Tiền hàng có bao nhiêu?”. “Hai triệu”. “Lấy hết ra, tôi cần dùng”. “Nhưng nếu không trả tiền hàng, họ nói hàng Giáng sinh và tết Dương lịch…”. “Chỉ là trì hoãn hai, ba ngày thôi! Trợ lý Trương, mấy ngày nay bất kể nhà cung cấp nào gọi điện thoại tới cũng cứ nói là tôi không có đây, nói bên ngân hàng xảy ra vấn đề, họ hỏi thì cứ nói sẽ lập tức chuyển khoản ngay”. Hàn Quốc Trụ vỗ bàn: “Tiêu Lệ, bên chỗ em có mấy người ngỏ ý muốn mua?”. “Năm, sáu người, trả giá đều không cao”. “Nói với bọn họ, trong vòng ba ngày ai trả tiền mặt thì chuyển nhượng cửa hàng cho người đó. Anh cần dùng tiền gấp. Em cho anh mượn hai, ba triệu để anh quay vòng. Tạm thời cứ dùng tiền nhập hàng, mùng năm tháng sau thu tiền thuê anh sẽ trả hết”. “Quốc Trụ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Tiêu Lệ cuống lên. Hàn Quốc Trụ phất tay: “Tất cả ra ngoài hết!”. Tài vụ, kế toán và trợ lý đều chạy vội ra ngoài. Hàn Quốc Trụ bình thường luôn tươi cười, nhưng lúc tàn nhẫn thì cũng tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Tiêu Lệ theo ông ta vào phòng giám đốc: “Rốt cuộc là thế nào?”. “Diệp Thư trở mặt với anh rồi”. “Sao lại thế?”. Hàn Quốc Trụ xoa mặt. Ông ta biết chuyện này có giấu cũng giấu không nổi nên dứt khoát nói: “Cô ta bám theo anh đến chỗ Sảnh Sảnh, làm ầm ĩ một trận. Cô ta cào rách mặt anh, Sảnh Sảnh cuống lên đánh cô ta, cô ta gọi mấy nhân viên đến phá nhà Sảnh Sảnh, còn nói nếu anh không trả tiền cho cô ta, cô ta sẽ nói hết mọi chuyện của anh. Cô ta biết quá nhiều chuyện, trong tay còn có bằng chứng… Nếu nói ra thật, không chỉ là anh mà bác Cả và… cũng không gánh vác được”. Tiêu Lệ biết sự tồn tại của Vương Sảnh, nhưng bà ta không ngờ Hàn Quốc Trụ lại nói với mình chuyện đám bồ nhí của ông ta tranh đấu với nhau: “Nhưng… nếu bây giờ em chuyển nhượng cửa hàng…”. “Bây giờ em không chuyển nhượng ngay thì ông xã em sẽ phải nhảy lầu!”. Hàn Quốc Trụ gào lên như một đứa trẻ hư, sau đó lại yên lặng lại: “Tiêu Lệ… anh mặc dù ham chơi, nhiều phụ nữ, nhưng bà xã thì chỉ có em. Trừ em và Dĩnh Dĩnh, cả thế giới này không có ai là người thân của anh… Em không thể bỏ mặc anh được”. Tiêu Lệ thở dài, ngồi xuống ôm lấy Hàn Quốc Trụ: “Quốc Trụ, trải qua chuyện này, nếu anh có thể hiểu ra em và Dĩnh Dĩnh tốt với anh thì em cũng cam lòng. Có lúc em nghĩ, nếu anh không phát tài, chúng ta vẫn còn ở tập thể trong nhà máy, nói không chừng còn hạnh phúc hơn bây giờ”. Nếu nói kiếp trước ai nợ ai, Hàn Dĩnh tin rằng mẹ nhất định nợ bố rất nhiều tình, tiền, nên kiếp này mới phải trả không chút oán hận như vậy. Cô ta đặt điện thoại xuống, bật khóc. “Sao thế?”. Lâm Gia Mộc hỏi. “Diệp Thư trở mặt với bố em, ép bố em trả tiền. Mẹ em bán cửa hàng luôn rồi, kém dự tính ít nhất hai triệu, chỉ để bù thâm hụt cho bố em”. Trách ai được? Trách cô ta không nên nói với Diệp Thư chuyện Hàn Siêu và Vương Sảnh? Hay là trách bố vô sỉ? Trách mẹ quá mềm lòng? Lâm Gia Mộc tính nhẩm một lát. Vốn cửa hàng và hàng trong kho của Tiêu Lệ đại khái có thể bán được ba, bốn triệu, cộng với số tiền trong tay và tích lũy giai đoạn đầu của Hàn Dĩnh ở Canada, hai mẹ con ra nước ngoài có thể sống rất thoải mái. Nhưng bây giờ thì không được. Có điều chuyện Diệp Thư sẽ trở mặt đòi tiền cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Gia Mộc. Tuy nhiên kế hoạch này khá mạo hiểm, hơn nữa cũng hơi thất đức. “Hàn Dĩnh, giờ đến lúc em đi gặp bố em rồi”. “Cái gì?”. “Bây giờ ông ta phải đối mặt với nguy cơ lớn như vậy, cũng đến lúc nghĩ đường lui rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]