Trích lời Gia Mộc: Có lúc sức sát thương của sự thật còn vượt xa sự dối trá.
Tống Phong có vẻ già dặn hơn trong ảnh một chút, dù sao bức ảnh đó cũng được chụp từ khi anh ta vừa đến nhà họ Lục. Năm đó anh ta mới mười chín tuổi, rất ngây ngô, bây giờ anh ta đã là một người đàn ông hai mươi tư tuổi. Nói một cách công bằng, anh ta có ngoại hình không tồi, nụ cười hơi ngây ngô, dáng người thấp đậm. Từ khi đi vào văn phòng Lâm Gia Mộc thuê tạm thời này, anh ta vẫn giữ phong thái quân nhân rõ rệt, giơ tay nhấc chân đều như được dùng thước đo từ trước. Thật sự rất khó tưởng tượng một người như vậy ngày ngày cùng bảo mẫu đưa đứa trẻ đến công viên mà người ở công viên lại không biết Tráng Tráng có xuất thân không tầm thường. Khả năng bắt cóc để bán trẻ em càng ngày càng nhỏ, dù sao bọn buôn người cũng phải tìm hiểu thực địa từ trước. Vốn những người đến công viên trung tâm thành phố cũng đều là tầng lớp có máu mặt, bắt cóc con cái họ mạo hiểm hơn gây án ở khu vực ngoại ô, cũng khó thoát thân hơn rất nhiều. Càng không cần phải nói Tráng Tráng rõ ràng là một em bé có xuất thân danh giá, khả năng thất bại quá lớn.
“Làm phiền anh Tống phải đi lại vất vả”. Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm rót cho Tống Phong một ly trà. Cô thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ chiều: “Anh đã ăn cơm chưa?”.
“Tôi đã ăn sơ sơ trên máy bay rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-xu-ly-rac-thai/1412905/quyen-10-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.